Chương trước
Chương sau
Đó là ánh mắt như thế nào?
Coi thường sinh mạng!
Bình tĩnh giống như đang nhìn một xác chết!
“Tránh ra.”
Giọng nói của Vương Nhất vô cùng lạnh lùng: “Tôi sẽ không nói đến lần thứ hai.”
“Vương Nhất, anh đứng lại cho tôi!”
Vương Nhất cố chấp muốn đi vào phòng, cũng đã chọc giận Lý Mộng Đình: “Ba tôi thành ra như thế này, anh còn muốn đi vào kích thích ông ấy sao?”
Nhưng, Vương Nhất chỉ thờ ơ liếc nhìn Lý Mộng Đình, không thèm quan tâm.
Nhếch nhác từ dưới đất bò lên, ánh mắt Trần Cảnh u ám đến mức đáng sợ: “Anh đã không bằng lòng, vậy thì đừng đi nữa, đánh gãy hai chân của anh ta cho tôi, quỳ trước giường của chú Lý để đền tội!”
Vừa dứt lời, hai bên có năm sáu tên vệ sĩ của Trần Cảnh đi ra, bao vây lấy Vương Nhất.
“Tiểu Nhất, mau chạy đi…” Bác Trương vội vàng hét lên với Vương Nhất.
Nhưng, Vương Nhất giống như không nghe thấy, vẫn quay lưng về phía những vệ sĩ kia, ung dung bước đi như dạo chơi.
“Đồ khốn.”
Trần Cảnh cười khẩy, Lý Mộng Đình cũng thờ ơ, lạnh lùng quan sát.
Hai tên vệ sĩ, một trái một phải, áp sát vào Vương Nhất.
Lúc tay bọn họ chạm đến Vương Nhất, Vương Nhất đột nhiên quay đầu lại, nắm đấm sắt đập mạnh đến.
Mặt của tên vệ sĩ bên trái tiếp xúc gần với nắm đấm của Vương Nhất.
Lập tức cả người giống như bị xe tải đâm, bay lên, đập vào một tên vệ sĩ ở phía sau, hôn mê luôn tại chỗ.
“.…”
Trong sân nhà họ Lý vô cùng yên tĩnh, không có một chút âm thanh nào.
Lý Mộng Đình và Trần Cảnh đều trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn Vương Nhất, giống như đang nhìn một quái vật.
Bác Trương cũng bị dọa sợ đến mức không dám cử động, miệng mấp máy mấy cái, muốn nói gì đó, nhưng một câu cũng không nói ra được.
Những tên vệ sĩ khác đều dừng lại, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Vương Nhất, đến gần Trần Cảnh, bởi vì bọn họ cảm thấy tiếp theo có thể sẽ ra tay với Trần Cảnh.
Nhưng Vương Nhất không có làm vậy.
Dáng vẻ giống như vừa mới làm một chuyện nhỏ không đáng gì, vẻ mặt Vương Nhất vẫn bình tĩnh như thường, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, sau đó quay đầu lại, tiếp tục đi vào trong phòng khách.
Trần Cảnh cũng hoàn hồn lại, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi, Lý Mộng Đình thì hét lên với một giọng nói sắc bén: “Vương Nhất, anh dám động thủ!”
Giây phút này, cuối cùng cô ta cũng hiểu tại sao Vương Nhất dám quay trở về.
Mặc dù không biết trong năm năm qua Vương Nhất đã trải qua những gì, nhưng Lý Mộng Đình có thể nhìn ra, Vương Nhất thật sự đã trở nên mạnh hơn.
“Sao bên ngoài lại ồn ào như vậy…A!”
Động tĩnh ở bên ngoài cũng khiến những người khác trong biệt thự chú ý đến, một người phụ nữ, ăn mặc sang trọng, trông có mấy phần giống với Lý Mộng Đình, nhưng vừa nhìn thấy Vương Nhất khuôn mặt vô cảm đi đến, giọng nói lập tức im bặt, còn sợ hãi hét lên một tiếng.
Tiếng hét này, đã làm kinh động đến tất cả mọi người ở trong nhà.
“Sao vậy?”
“Xảy ra chuyện gì?”
“.…”
Nhưng, không có gì khác biệt, lúc nhìn thấy Vương Nhất, tất cả mọi người đều theo bản năng ngậm miệng lại, do dự nhìn anh.
“Cái đồ sao chổi này không phải đã chết rồi sao? Sao lại còn trở lại….”
“Động tĩnh lúc nãy là do cậu ta làm ra?”
“Cậu ta muốn làm gì?”
Nghe thấy những tiếng thảo luận, Vương Nhất cũng không dừng bước, sắc mặt ôn hòa hơn một chút, cầu xin nói: “Các vị trưởng bối, động tĩnh lúc nãy lát nữa tôi có thể giải thích, bây giờ để hãy tôi vào thăm ba trước.”
“Đứng lại!”
Vương Nhất đang định vòng qua những trưởng bối này, nhưng lại bị tiếng hét cay nghiệt gọi lại.
Vương Nhất vừa quay đầu lại thì nhìn thấy mẹ của Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc chỉ vào mũi anh mắng như xối xả: “Cái đồ sao chổi này, còn có mặt mũi mà quay về hả? Còn chê hại nhà họ Lý chúng tôi chưa đủ sao?”
“Mẹ, chuyện này không phải như mẹ nghĩ…”
“Câm miệng!”
Châu Mỹ Ngọc vô tình ngắt lời Vương Nhất, nhìn thấy hai vệ sĩ của nhà họ Trần đã bị đánh ngất, đột nhiên hiểu ra là chuyện gì, càng thêm tức giận: “Cậu dám đánh người?”
“Tôi thấy cậu ta chính là cố tình muốn hại chết chúng ta!”
Cô út Châu Mỹ Hòa cũng chỉ vào Vương Nhất, âm dương quái khí nói: “Về lúc nào không về, lại đợi đến lúc anh cả sắp chết mới trở về, có ý đồ gì đây?”
“Tôi thấy, anh cả đột nhiên ngất đi liên quan rất lớn với cậu ta, nói không chừng chính là do cậu ta hại….”
Cô cả Châu Mỹ Hoa đột nhiên nói: “Cậu ta tính toán thời gian rất chuẩn, chứng tỏ cậu ta đã trở về từ lâu, hơn nữa còn ở gần nhà chúng ta để theo dõi chúng ta!”
“Báo cảnh sát, mau gọi cảnh sát đến bắt cậu ta lại!”
“.…”
Trong nháy mắt, Vương Nhất trở thành mục tiêu tấn công, tất cả người nhà họ Lý đều hướng mũi nhọn vào Vương Nhất.
Chủ yếu là vì Vương Nhất đến thực sự rất không đúng lúc, Lý Thiên Dương vừa bị bệnh nặng hôn mê bất tỉnh, nguy hiểm đến tính mạng, thì Vương Nhất lại đến, rất khó không khiến người khác nghi ngờ.
Trong những tiếng chỉ trích ác liệt, Vương Nhất cũng không tranh cãi, vẫn duy trì sự im lặng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Trần Cảnh vốn tái nhợt cũng dần trở lại bình thường, giống như đã báo được thù lớn, cười khẩy nói: “Nhìn đi, chú đã nuôi một con sói mắt trắng....”
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Lý Mộng Đình đột trên trở nên khó coi, hung dữ nhìn Vương Nhất: “Em cũng không ngờ anh ta lại là người như vậy.”
“Mẹ, Mộng Đình, còn có các vị trưởng bối.”
Đúng lúc này, Vương Nhất rất lâu không nói gì đột nhiên lên tiếng.
Ánh mắt anh chân thành nhìn tất cả mọi người, trầm giọng nói: “Con biết năm năm trước là con hại nhà họ Lý bị phá hủy, con có lỗi với nhà họ Lý. Chuyện này, con sẽ cho mọi người một câu trả lời thích đáng, nhưng bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm.”
“Câu trả lời thích đáng? Cậu lấy cái gì để trả lời? Đầu mình sao?”
Trong mắt mợ Lý Mộng Đình tràn đầy sự xem thường: “Tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu có chết một lần, cũng không xóa sạch được nghiệp chướng mà cậu gây ra!”
“Đúng vậy.”
Cậu của Lý Mộng Đình cũng tán thành nói: “Hơn nữa, bệnh viện cũng nói rồi, anh cả không sống qua được ngày hôm nay, cậu lấy cái gì để cứu?”
“Cậu, mợ, hai người nói ít đi mấy câu, mẹ cháu còn đang ở đây.”
Vừa nghĩ đến ba mình sắp chết, mũi Lý Mộng Đình có chút cay cay, ánh mắt nhìn Vương Nhất càng thêm thù hận.
Là anh ta, hại chết ba mình!
Nếu như không phải năm năm trước anh đào hôn, nhà họ Kim sẽ không tức giận phá hủy nhà họ Lý, ba cũng sẽ không vì tức giận mà bệnh tim đột nhiên tái phát.
“Cái đồ chuyên mang đến tai họa này, tôi phải giết chết cậu…”
Đột nhiên, một tiếng hét thảm thiết vang lên, Châu Mỹ Ngọc mất đi lí trí, vơ lấy con dao gọt hoa quả trên bàn uống nước, hung hăng đâm về phía Vương Nhất.
“Mẹ…dừng tay…”
“Bác gái, vì một người như thế này, không đáng đâu!”
Làm Lý Mộng Đình và Trần Cảnh giật mình, lập tức ngăn Châu Mỹ Ngọc lại.
Châu Mỹ Ngọc vừa cầm dao, khoa chân múa tay khua về phía Vương Nhất, một bên vùng vẫy, hét lên như người bị điên: “Người như cậu không xứng đáng được chết một cách tốt đẹp, trước đây Thiên Dương đối xử với cậu như thế nào, xem cậu như là con ruột, tôi nói cậu họ Vương, không phải họ Lý, bảo ông ấy đừng đối xử quá tốt với cậu, nhưng ông ấy không nghe, bây giờ đã gặp báo ứng rồi!”
“Mẹ, đừng nói nữa…”
Có lẽ đã khơi lại ký ức trước kia của Lý Mộng Đình, vành mắt Lý Mộng Đình cũng đỏ lên.
Ký ức sâu bao nhiêu, thì hận cũng càng sâu bấy nhiêu.
Trong nháy mắt, cả phòng khách nhà họ Lý bao phủ bởi sự bi thương.
“Mẹ.”
Vẻ mặt Vương Nhất vẫn bình tĩnh nhìn Châu Mỹ Ngọc, khẽ nói: “Mạng của con là do ba cứu, nên, để con đi nhìn một chút, may ra còn có thể cứu được?”
“Cậu…”
Châu Mỹ Ngọc còn muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị Trần Cảnh ngăn lại.
“Bác gái, cậu ta đã trở về, vậy thì để cậu ta gánh trách nhiệm chuyện năm đó.”
Sau đó, Trần Cảnh lại nhìn Vương Nhất: “Anh có thể đi thăm bác Lý, nhưng anh phải thừa nhận tất cả hành vi phạm tội của anh.”
“Hành vi phạm tội?” Trong mắt Vương Nhất lóe lên một tia lạnh lùng.
“Không sai.”
Trần Cảnh cũng không nói là hành vi phạm tội gì, chỉ khiêu khích nói: “Anh có dám không?”
“.…”
Vương Nhất trầm mặc.
Đương nhiên anh biết mục đích của Trần Cảnh, nếu như ba khỏe lại thì cả nhà đều vui, nhưng nếu như ba chết, anh sẽ phải cõng cái nồi này.
Nhưng, anh nhất định phải điều tra rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
“Được.” Vương Nhất đồng ý.
Thấy Vương Nhất đã đồng ý, trong mắt Trần Cảnh lóe lên một tia kinh ngạc, rất nhanh, anh ta vỗ tay nói: “Được, đại trượng phu dám làm dám chịu, vào đi.”
Vì vậy, Vương Nhất sải bước đi vào trong.
Lần này, không có ai ngăn cản nữa.
Châu Mỹ Ngọc mặt đầy sự lo lắng: “Tiểu Cảnh, con làm như này là?”
Trần Cảnh cho Châu Mỹ Ngọc một ánh mắt an ủi, nói: “Bác gái, cháu làm việc bác còn không yên tâm sao? Cứ giao cho cháu đi.”
An ủi xong Châu Mỹ Ngọc, Trần Cảnh đi đến một nơi không có người, gọi đến một số điện thoại.
“Ai đó?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói tức giận, thở hổn hển của một người đàn ông, còn xen lẫn với tiếng kêu đau của phụ nữ.
“Cậu Kim, chuyện cậu giao cho tôi, tôi đã hoàn thành rồi, ngoài ra, còn có một chuyện vui ngoài ý muốn, cậu nhất định có hứng thú muốn nghe.” Vẻ mặt Trần Cảnh tràn đầy sự nịnh hót, lấy lòng nói.
Tiếng hét của người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại càng lớn hơn, giọng nói của người đàn ông rõ ràng cũng ngày càng không kiên nhẫn: “Có rắm thì mau thả đi, tôi đang bận.”
“Vương Nhất trở về rồi, có cần gọi người qua không…”
Trong mắt Trần Cảnh lóe lên một tia lạnh lùng, làm động tác cắt cổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.