Vương Tử Lam khóc lóc thảm thiết, hai mắt đỏ hoe.
Châu Mỹ Ngọc lập tức sợ hãi rụt tay lại, quay đầu hung ác lườm Vương Tử Lam: “La hét cái gì, có tin tao ném mày từ tầng cao nhất xuống không!”
Châu Mỹ Ngọc ghét con gái của Vương Nhất và Lý Khinh Hồng từ tận đáy lòng, sao có thể đối xử tử tế với cô bé được?
Vương Tử Lam nghe vậy lại càng khóc dữ dội hơn.
“Mẹ không làm gì sai, đừng đánh mẹ!”
“Ba ơi, ba ở đâu? Mau tới cứu mẹ đi!”
Vương Tử Lam vừa khóc vừa định chạy ra ngoài, nhưng bị Châu Mỹ Ngọc kéo về.
“Câm ngay cho tao!”
Châu Mỹ Ngọc trừng mắt uy hiếp: “Đừng tưởng tao không dám đánh mày, mày giống hệt như ba mẹ mày, đều là đồ sao chổi, chết đi càng tốt!”
Vương Tử Lam thu mình trong góc, khóc không ra hơi.
Thấy Vương Tử Lam không chỉ không sợ mà ngược lại càng ngày càng khóc to hơn, còn có dấu hiệu tạo thành tạp âm, Châu Mỹ Ngọc cũng hơi sợ, bà ta dịu giọng: “Bà ngoại chỉ đùa với cháu thôi, cháu đừng khóc nữa được không?”
“Bà ngoại là người xấu, cháu không muốn ở cùng bà!”
Vương Tử Lam không quan tâm, tiếp tục khóc.
Châu Mỹ Ngọc quýnh lên, vội vàng đưa tay bịt miệng cô bé.
Nhưng Vương Tử Lam lại chợt há miệng, cắn vào tay bà ta.
Vì thế trong phòng vang lên một tiếng hét chói tai.
“A!”
Châu Mỹ Ngọc rụt tay lại như bị điện giật, nhìn xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-long-chi-ton-do-thi/2400741/chuong-1762.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.