Tối đó, Lý Khinh Hồng mất ngủ.
Đến tận bây giờ mà lời nói của Vương Tử Lam vẫn khiến lòng cô chấn động, mỗi lần nhớ đến nó, trong lòng cô không thể nào bình tĩnh nổi.
Nhìn Vương Tử Lam đang say giấc, Lý Khinh Hồng đột nhiên đứng dậy, cô nhìn Vương Nhất và nói: “Chồng à, em sai rồi thật sao?"
Vương Nhất cũng rất đau lòng, anh lắc đầu nói: “Em không sai, Tử Lam cũng không sai, người sai là anh."
Nếu anh không biến mất năm năm thì sao mẹ con cô lại bị người ta bắt nạt được?
Nhưng anh không hối hận. Bởi vì nếu lúc đó anh không chọn nhập ngũ thì sẽ không bao giờ có được sức mạnh để bảo vệ Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam, Lý Khinh Hồng sẽ coi thường anh.
Giờ anh đã công thành danh toại, họ thành vợ con của chiến thần, ai dám nhục nhã họ nữa?
"Chẳng lẽ sau này mình đưa Tử Lam đi học võ thật sao?"
Vừa nghĩ đến cảnh tượng sau này Vương Tử Lam đi tập võ, Lý Khinh Hồng vô cùng tuyệt vọng.
Vương Nhất nở nụ cười: “Chuyện này chưa chắc là chuyện xấu em à."
Lý Khinh Hồng nhướn mày, cô muốn nói gì đó nhưng lại nghe thấy Vương Nhất nói tiếp: “Anh biết em đang lo lắng điều gì. Em sợ con bé bị thương, chảy máu, thân là con gái mà không giống con gái đúng không?"
Lý Khinh Hồng không nói gì, xem như là thừa nhận.
Vương Nhất lại lắc đầu: “Tử Lam khác với đám trẻ con cùng tuổi, suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-long-chi-ton-do-thi/2400698/chuong-1740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.