Chương trước
Chương sau
Nghe Hạ Lãm nói thế, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Đặc biệt là Hạ Khiêm, nếu không vì nửa bên mặt vẫn còn cảm giác đau rát, anh ta cũng không dám tin đây là bị gia chủ đánh.

Có điều đây vẫn chưa phải điều khiến anh ta sợ hãi nhất, thứ khiến Hạ Khiêm cảm thấy giật mình là Vương Nhất là ân nhân cứu mạng của em họ anh ta.

Sao có khả năng đó chứ?

Hạ Khiêm ngây người một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, chỉ vào Vương Nhất lớn tiếng nói: “Gia chủ, có phải ngài hiểu lầm ở đâu đó rồi không, tên ranh con này hoàn toàn không phải người của Giang Thành, Trân còn bị bệnh nặng, không đi ra ngoài, sao cậu ta có thể cứu Trân một cách trùng hợp như thế được?”

Hạ Lãm cười châm chọc: “Ta đã đích thân gặp gỡ chàng trai trẻ này, chuyện này còn có thể là giả chắc?”

Hạ Lãm lúc này vô cùng khí phách.

Ông ta là gia chủ của nhà họ Hạ giàu có, đương nhiên là rất có khí thế, cho dù là nét mặt hay khí chất của ông ta cũng đều khiến Hạ Khiêm cảm thấy khiếp sợ.

Điều khiến anh ta thấy khó tin nhất là gia chủ lại đích thân đi gặp Vương Nhất, sao có thể được chứ?

Người trẻ tuổi có quyền có thế ở Giang Thành nhiều như cá qua sông, ai cũng liều mạng muốn gặp gia chủ một lần mà không có cơ hội, còn một tên ở rể không có tiếng tăm lại khiến gia chủ đích thân gặp gỡ, điều này khiến anh ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.



Lúc này Vương Nhất cũng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

Người trung niên trước mặt chính là người đưa tiền cho anh trước đây, có điều anh không ngờ ông ta lại là gia chủ nhà họ Hạ.

Thật ra khi đó Vương Nhất chỉ cần nói ra tên của anh, vấn đề sau đó sẽ được giải quyết dễ dàng.

Nhưng Vương Nhất không có thói quen tiết lộ thân phận với người lạ.

“Gia chủ…”

Sắc mặt Hạ Khiêm vô cùng khó coi, anh ta còn muốn nói gì đó nhưng Hạ Lãm đột nhiên hét to: “Câm miệng!”

Hạ Khiêm thầm run rẩy, sau đó không dám nói nữa, kinh hồn bạt vía nhìn Hạ Lãm.

Tình hình của nhà họ Hạ không giống với một vài gia tộc có người thế hệ trước làm chủ, thế hệ trước của nhà họ đều đã bị bệnh mà qua đời, Hạ Lãm từ năm bốn mươi tuổi đã là gia chủ, hơn nữa còn dẫn dắt nhà họ Hạ phát triển thành hào môn, có thể thấy ông ta có thủ đoạn đến mức nào.

Đối với ông ta, việc may mắn duy nhất chính là bệnh tim di truyền của ông nội bỏ qua Hạ Lãm, di truyền cho con gái duy nhất của ông ta là Hạ Trân, việc này cũng dẫn đến người thừa kế tương lai của nhà họ Hạ sẽ được lựa chọn giữa anh ta và em trai của anh ta, Hạ Bình.

Anh ta phải nghe lời Hạ Lãm vô điều kiện, như thế mới có thể thuận lợi trở thành gia chủ.

Hạ Lãm lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó không thèm để tâm mà xoay người, cười ha hả nói với Vương Nhất: “Thưa cậu, chúng ta lại gặp nhau rồi, lần này, cậu có thể cho tôi biết tên rồi đúng không?”

Vương Nhất gật đầu: “Đối phương giúp anh giải vây, nếu anh còn không nói ra tên của mình thì có vẻ không hợp tình hợp lý cho lắm.

Vì thế anh thuận miệng nói: “Tôi tên Vương Nhất.”

“Cái gì? Vương Nhất?”

Nghe thấy câu này, Hạ Lãm phản ứng rất kịch liệt.

Ánh mắt ông ta rét lạnh, trong lòng thầm run rẩy, giống như lần đầu tiên quen biết Vương Nhất, quan sát anh từ trên xuống dưới.

Vương Nhất cũng không biết tại sao Hạ Lãm lại có phản ứng như thế, híp mắt nói: “Hình như Gia chủ Hạ rất ngạc nhiên khi biết tôi tên Vương Nhất.”

Hạ Lãm cười đáp: “Thì ra là cậu Vương, truyền kỳ của cậu đã được truyền bá rộng rãi khắp Giang Thành rồi, ai mà không biết đến chứ?”

Nghe thấy thế, Vương Nhất cười nhạt.

Thấy Vương Nhất không nghi ngờ, Hạ Lãm cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu để anh biết ông ta cũng muốn thăm dò anh, do nên mới bảo Hạ Khiêm đưa vé vào cho anh, thì có lẽ thiện cảm sẽ giảm đi nhiều.

Ông ta đột nhiên quay đầu lạnh lùng nhìn Hạ Khiêm.

Ánh nhìn này khiến Hạ Khiêm như rơi xuống hầm băng, sắc mặt vô cùng khó coi.

Anh ta biết mình đã làm sai lệnh gia chủ, gia chủ muốn dò xét thực lực của Vương Nhất mà không chạm đến ranh giới cuối cùng của anh, bây giờ thì hay rồi, không dò xét được thực lực mà còn xích mích thành thù với Vương Nhất.

“Tất cả mọi người, kể cả cậu đều xếp thành một hàng cho tôi, nói xin lỗi cậu Vương!”

Quả nhiên, Hạ Lãm đảo mắt nhìn một vòng, quát to.

Tất cả người áo đen đều cúi đầu không dám nói một lời, nhanh chóng xếp hàng cúi người nói xin lỗi Vương Nhất.

“Xin lỗi anh Vương!”

Chỉ có Hạ Khiêm vẫn đứng im, anh ta cắn răng, tỏ vẻ do dự.

“Gia chủ, cháu dẫn người bao vây cậu ta là có lý do, cậu ta cướp đồ của nhà họ Hạ chúng ta.”

“Gia chủ dặn dò cháu nhất định phải lấy được huy chương thân phận của vương tộc Vương Thị ở Yến Đô, cháu vốn có thể lấy được dễ như trở bàn tay, nhưng lại biết tên này cướp mất!”

“Cho nên chấu đợi buổi đấu giá kết thúc rồi chặn đường người ta à?”

Hạ Lãm không hề bị thuyết phục, lạnh lùng chất vấn.

Hạ Khiêm do dự một hồi, sau đó gật đầu.

“Đồ chết tiệt!”

Hạ Lãm nổi giận quát một tiếng, sau đó tát mạnh lên mặt Hạ Khiêm.

“Trên hội đấu giá dựa vào bản lĩnh của bản thân, người có bản lĩnh sẽ giành được vật phẩm, cháu không đấu lại người ta thì có thể trách ai?”

“Thế thì thôi đi, sau đó cháu còn dùng vũ lực để chặn đường người ta, nếu bị người của thương hội Chim Ưng Đỏ biết, cháu có biết sẽ có hậu quả gì không!”

Ông ta lớn tiếng chất vấn, Hạ Khiêm nghe xong cũng tái hết cả mặt.

Anh ta vốn bí quá hoá liều, muốn cược một lần, không ngờ lại làm lớn chuyện như thế.

Quy định đầu tiên của hội đấu giá Giang Thành chính là sau khi đấu giá được vật phẩm, những người khác không được ghi thù, cũng không thể dùng sức mạnh đến cướp đoạt.

Nếu bị phát hiện, nhà họ Hạ không chỉ bị mất tư cách tham gia cả đời, mà việc làm ăn trong Giang Thành cũng sẽ bị thương hội Chim Ưng Đỏ cho vào danh sách đen, thực lực gia tộc thụt lùi mười năm ba mươi năm!

Nghĩ đến đây, cả người anh ta lạnh như băng, tay không ngừng run rẩy.

“Đưa cậu ta về, phạt theo gia quy!”

Hạ Lãm vô cùng tức giận, quát to một tiếng.

Phịch!

Nghe thấy lời này, Hạ Khiêm sợ đến tái mặt.

“Gia chủ, cho cháu một cơ hội nữa đi, cháu biết lỗi rồi!”

Anh ta quỳ xuống đất cầu xin Hạ Lãm.

Sắc mặt Hạ Lãm vô cùng lạnh nhạt, ông ta vung tay lên: “Đưa cậu ta đi!”

Hai người áo đen lập tức đi tới: “Cậu chủ, xin đắc tội!”

Bọn họ một trái một phải đỡ tay Hạ Khiêm, đưa anh ta vào trong xe.

Trước khi đi, Hạ Khiêm còn nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt căm hận, giống như tất cả mọi chuyện đều do Vương Nhất gây ra vậy.

Nhưng nét mặt Vương Nhất lại vô cùng hờ hững, bình tĩnh nhìn anh ta bị đưa đi, tựa như tất cả đều không liên quan đến anh ta.

“Cậu Vương, con cháu trong gia tộc ngu xuẩn lỗ mãng, Hạ Lãm tôi thay mặt nó xin lỗi cậu.”

Hạ Lãm khom người chín mươi độ, nói với nét mặt vô cùng ấy náy.

Vương Nhất không đỡ ông ta dậy, với anh, đây là chuyện ông ta phải làm.

“Không sao, sau này dạy dỗ thêm là được. Nếu ông Hạ không còn chuyện gì nữa thì tôi xin đi trước.”

Vương Nhất nói xong câu này, Hạ Lãm mới đứng thẳng người dậy.

Nhìn bóng lưng Vương Nhất và Lãnh Nhan rời đi, ông ta như nhớ ra điều gì, đột nhiên hô to: “Xin cậu Vương dừng bước!”

“Còn có chuyện gì sao?”

Vương Nhất xoay người, lạnh lùng hỏi.

“Không giấu gì cậu, tôi còn có một yêu cầu quá đáng…”

Hạ Lãm hơi khó xử, chần chừ một lúc mới nói.

“Cô gái cậu Vương từng cứu, chính là con gái của tôi, bây giờ con bé đã tỉnh, hy vọng có thể gặp ân nhân cứu mạng mình một lần!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.