Chương trước
Chương sau
Ở bên đầu dây, Lý Tuyết Nhi khóc đến ruột gan như đứt từng đoạn, sự tự trách hiện lên rõ ràng.

Nhưng mà, sau đó nói cái gì thì Vương Nhất đã không còn nghe rõ nữa rồi.

Bởi vì sau khi nghe thấy Lý Tuyết Nhi nói ra bốn chữ “Tử Lam biến mất”, đồng tử của Vương Nhất sớm đã co rút lại, hơn nữa còn mất đi tiêu cự

Mưa to áp thành, sấm sét vang dội, Vương Nhất cầm điện thoại, giống như biến thành một bức tượng điêu khắc, không nhúc nhích.

Lý Khinh Hồng cũng cảm nhận được có điều không ổn, gấp gáp hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Vương Nhất không đáp lại lời nào, rơi vào trầm mặc rất lâu.

Trong lúc Vương Nhất trầm mặc, không khí bốn phía đặc biệt ngưng đọng lại, một cỗ sát ý ngập trời giống như gió lốc, ầm ầm bạo phát.

Gió càng lúc càng lớn, mưa càng lúc càng lạnh, khiến cho trời đất, yên tĩnh như chết.

Nghe được, chỉ có tiếng khóc đau đớn đầy sự tự trách.

“Xin lỗi, em xin lỗi….”

“Đều là lỗi của em, nếu không phải tại em, Tử Lam cũng sẽ không biến mất….”

“Anh rể, anh mắng em, đánh em cũng được, nhưng nhất định phải tìm được Tử Lam trở về….”

Vương Nhất cũng không mở loa ngoài, nhưng Lý Khinh Hồng vẫn nghe thấy được, nhất thời, cô cũng ngây ngẩn cả người.

Trong nháy mắt tiếp theo, cô cầm lấy điện thoại của Vương Nhất, miễn cưỡng cười nói: “Em đừng có nói đùa, đùa kiểu này không vui chút nào...”

Lời còn chưa nói hết, thì đã bị tiếng khóc lớn của Lý Tuyết Nhi cắt ngang: “Chị, em không có nói đùa, Tử Lam thật sự biến mất rồi!”

Lúc này, Lý Khinh Hồng như bị trúng đòn chí mạng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

“Khinh Hồng!”

Sắc mặt Vương Nhất biến sắc, vội vàng ôm lấy Lý Khinh Hồng không chịu nổi đả kích: “Khinh Hồng, em không sao chứ?”

May thay Lý Khinh Hồng rất nhanh đã tỉnh lại, vừa nhìn thấy Vương Nhất, hai mắt cô lập tức đỏ hồng: “Tử Lam biến mất rồi, Tử Lam biến mất rồi…”

“Anh biết rồi”

Vương Nhất nhanh chóng nhẹ nhàng an ủi: “Tử Lam sẽ không sao đâu, em đừng quá lo lắng.”

Nói xong, lại âm trầm hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì, vì sao Tử Lam lại biến mất?”

Có lẽ bởi vì quá mức phẫn nộ, giọng nói của Vương Nhất vô cùng lạnh lẽo.

Lúc này Lý Tuyết Nhi cũng không ngừng tự trách, vừa khóc vừa nói.

“Vốn lúc đầu em với Tử Lam đang chơi rất vui vẻ, đột nhiên trời mưa to, một luồng sấm sét đánh vào một cột điện, khiến cho khủng hoảng, em với Tử Lam bị dòng người tách ra, lúc em phục hồi tinh thần lại, thì đã không thấy Tử Lam đâu...”

“Tại sao không lập tức báo cho tôi biết!”

Nghe đến đó, Vương Nhất trực tiếp trợn mắt như muốn nứt, cắt đứt lời Lý Tuyết Nhi, giận dữ nói lớn.

Đây là lần đầu tiên anh tức giận với Lý Tuyết Nhi, bởi vì hiện tại anh không thể kiềm chế được nữa rồi.

Chuyện xảy ra tối hôm nay, mỗi một chuyện càng lúc càng chạm đến điểm giới hạn của Vương Nhất, bất luận là Lương Ý Hành lấy video năm năm trước uy hiếp Lý Khinh Hồng, hay là bị sát thủ chuyên nghiệp ám sát, đều khién cho Vương Nhất bộc phát sát khí.

Những chuyện đó anh có thể nhịn, nhưng mà, ngay khi Lý Tuyết Nhi nói cho anh nghe chuyện Tử Lam biến mất, thì anh không thể nhịn được nữa rồi.

Lý Tuyết Nhi cũng bị dọa sợ, nhưng vẫn run giọng nói: "Em nghĩ Tử Lam ở gần đây, cho nên không có quấy rầy anh với chị hẹn hò, thế nhưng em đã tìm một vòng, cũng không có tung tích của Tử Lam---”

“Bây giờ cô đang ở đâu, tôi đến tìm cô.”

Sau khi nổi giận, Vương Nhất lập tức khôi phục bình tĩnh, lạnh giọng nói.

“Công viên Thiên An”

Lý Tuyết Nhi nói vị trí của cô, Vương Nhất lập tức gọi điện thoại cho Lãnh Nhan, bảo cô ta tới đây một chuyến.

Chuyện xảy ra đêm nay, đã khiến cho Lý Khinh Hồng kiệt sức, nhất là chuyện Vương Tử Lam mất tích, trở thành cọng rơm cuối cùng đè sập lạc đà, sắc mặt Lý Khinh Hồng tái nhợt, tâm lực tiều tụy, nếu như không nhờ Vương Nhất đỡ, chỉ sợ ngay cả sức lực đứng thẳng cô cũng không có.

“Có khi nào là người của gia tộc em không?”

Giọng cô run rẩy nói: "Với thực lực của vương tộc Yên Đô, chắc chắn có năng lực làm được hết mọi thứ, bọn họ căn bản không dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của Tử Lam......"

“Bọn họ không dám đâu.”

Trong mắt Vương Nhất hiện lên sát ý nồng đậm, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo vô cùng.

Nghe vậy, Lý Khinh Hồng rơi vào trầm mặc thật lâu.

Thật lâu sau, mới hai mắt đỏ hồng nhìn Vương Nhất, khàn khàn nói: "Tử Lam sẽ không sao đâu, đúng không?”

“Sẽ không sao đâu, anh dùng tính mạng của anh bảo đảm với em.”

Vẻ mặt Vương Nhất vô cùng nghiêm túc, sát ý trong lòng, lại lan tràn khắp nơi.

Anh mặc kệ đối phương là ai, nhà có gia thế Thiên An cũng được,Vương tộc Yên Đô cũng vậy, nếu như con gái của anh thật sự xảy ra chuyện gì, anh sẽ khiến cho bọn họ cũng phải chôn theo!

Không lâu sau, một chiếc Rolls - Royce màu đen từ từ chạy tới, Lãnh Nhan một thân áo da màu đen đi xuống xe, nhìn thấy hiện trường tai nạn đầy hung hãn, khiến cô ta nhanh chóng kinh hãi.

Nhất là nhìn thấy vạt áo Vương Nhất bị máu nhuộm đỏ, đồng tử co rụt lại, bước nhanh đi tới, ngay cả thở mạnh cũng không dám, quỳ một gối xuống đất, trầm giọng nói: "Thuộc hạ tới chậm, xin Ẩn chủ thứ tội!"

Vương Nhất khoát khoát tay: “Chỉ là một chút xây xát nhỏ, không có việc gì, mau chóng đi tới công viên Thiên An.”

Nói xong, không một lời nào ngồi vào hàng ghế sau.

Tâm lý Lãnh Nhan càng thêm run rẩy, bởi vì cô ta biết, thiếu chủ đang đè nén lửa giận trong lòng nói chuyện với cô ta, lập tức, càng không dám làm trái.

Lý Khinh Hồng kinh ngạc nhìn Lãnh Nhan, nhất là hình ảnh Lãnh Nhan quỳ một gối xuống, cầu mong Vương Nhất tha thứ, làm cô rung động mạnh.

Nhưng mà, cô cũng không hỏi nhiều, cũng theo đi lên xe.

Rất nhanh, đã đến cửa của công viên Thiên An

Lúc này, cửa công viên đã ngập nước khắp nơi, mưa to vẫn tí tách rơi xuống.

Lãnh Nhan muốn che ô cho Vương Nhất, nhưng lại bị anh từ chối, hơn nữa chỉ chỉ Lý Khinh Hồng ở bên cạnh.

Lãnh Nhan hiểu ý, đi tới phía sau Lý Khinh Hồng, che ô cho cô.

Mà Vương Nhất lại tự mình đi vào trong màn mưa, mưa to làm ướt tóc của anh, nhưng duy nhất không thay đổi, là thân thể cao ngất của anh.

Lúc này, công viên Thiên An đã không còn bao nhiêu người, cho nên Vương Nhất rất nhanh đã tìm thấy Lý Tuyết Nhi

“Anh rể, xin lỗi….”

Lý Tuyết Nhi ôm đầu gối ngồi dưới mái hiên tránh mưa, nhìn thấy Vương Nhất, lập tức đỏ mắt đứng lên.

Vương Nhất lắc đầu một cái, không trách cứ cô ta nữa: "Đừng nói nữa, đi theo tôi."

Nói xong, anh đi nhanh về phía phòng theo dõi của khu vui chơi, Lãnh Nhan, Lý Khinh Hồng, Lý Tuyết Nhi ba người theo sát phía sau.

Nhân viên công tác trong phòng theo dõi đều chuẩn bị tan tầm, đột nhiên phát hiện một nam ba nữ hùng hổ đi tới, nhất là người đàn ông kia, ánh mắt càng âm trầm đến cực điểm, sợ tới mức trực tiếp đứng lên.

“Mấy người là ai, mấy người không được đi vào đây!”

“Cút ra!”.

||||| Truyện đề cử: Thấy Sắc Nổi Lòng Tham |||||

Vương Nhất đẩy ra, ánh mắt lạnh như băng quét anh ta một cái: "Con gái của tôi bị người khác bắt đi, đây là trách nhiệm của công viên trò chơi, nếu như con gái của tôi xảy ra chuyện, tất cả mọi người, tất cả đều phải chịu trách nhiệm pháp luật!"

Lời này vừa nói ra, nhân viên công tác phòng theo dõi cũng không dám ngăn cản nữa, bị khí thế của Vương Nhất dọa đến thở mạnh cũng không dám.

Lãnh Nhan phía sau càng chấn động toàn thân, nghe thấy tin tức khó tin của Vương Nhất.

Chẳng lẽ thiếu chủ tức giận không thôi, thì ra là do Tử Lam biến mất.

Trong đầu hiện lên hình ảnh ngây thơ đáng yêu của Vương Tử Lam, khuôn mặt tươi cười như thiên sứ, ánh mắt Lãnh Nhan cũng đỏ như máu.

Cô ta thầm hạ quyết tâm, thề chết tìm được con gái của thiếu chủ!

Vương Nhất đứng ở trước nhiều màn hình màu lam, mỗi một màn hình, đều lấy tốc độ gấp mười hai lần phát hình ảnh theo dõi cả ngày hôm nay.

Mỗi một chỗ, mỗi một góc, Vương Nhất đều thu hết vào đáy mắt, ngay cả một cái chớp mắt cũng không có.

Bỗng dưng, anh trầm giọng nói: “Tạm dừng!”

Nhân viên công tác vội vàng dừng hình ảnh lại, ánh mắt Vương Nhất đang gắt gao nhìn chằm chằm một chỗ trên màn hình.

Một bóng người cực kỳ mơ hồ, không thấy rõ khuôn mặt, thừa dịp hỗn loạn, ôm lấy Vương Tử Lam, rồi lập tức biến mất.

“Là anh ta?!”

Sát ý trong mắt Vương Nhất trải rộng.

Lúc trước lúc gọi video với Lý Tuyết Nhi, Vương Nhất từng thấy cách đó không xa có một người đàn ông, đang như có như không nhìn chăm chú vào cô ta và Vương Tử Lam, khi đó Vương Nhất còn tưởng rằng là ảo giác, không nghĩ tới thật sự là anh ta, ôm Vương Tử Lam đi.

Ra khỏi phòng theo dõi, Vương Nhất không nói thêm một câu, chỉ im lặng trầm mặc.

“Xin thiếu chủ ra lệnh.”

Lãnh Nhan hơi khom người, trong giọng nói lộ vẻ lo lắng.

Hai mắt Vương Nhất âm thầm nhắm lại sâu, anh khó có thể không xâu chuỗi lại những việc xảy ra tối nay có liên quan đến nhau.

Từ thời gian mà xem, anh và Lý Khinh Hồng bị sát thủ chuyên nghiệp ám sát, cùng với chuyện Vương Tử Lam bị người bí ẩn ôm đi, là cùng một thời gian phát sinh.

Hiện tại thời gian từ lức Vương Tử Lam mất tích, đã qua khoảng một giờ, trong vòng một giờ này, bất kì chuyện ngoài ý muốn đều có thể phát sinh.

Vương Nhất chậm rãi mở mắt, không nói nhảm, chỉ nhẹ giọng nói một câu bình tĩnh, lại ẩn chứa sát ý vô tận.

“Lấy mệnh lệnh của Ẩn chủ tôi, lập tức điều động một trăm nghìn người!”

“Bất luận là kẻ nào, hay chiếc xe nào, đều không được ra vào thành phố Thiên An!”

“Trong vòng năm phút đồng hồ, tôi muốn thành phố Thiên An biến thành một thành phố cô lập ngay cả ruồi bọ cũng không bay ra được!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.