Thấy nhà tổ đã trở thành một đống phế tích, mọi người trong nhà họ Hồ trợn mắt, không thể tin nổi, miệng mấp máy hồi lâu cũng chẳng thốt nên lời.
Sau khi máy xúc phá dỡ sạch sẽ căn nhà thì lập tức rời đi, để lại một đống đổ nát thê lương.
Hồ Cương giương mắt nhìn chằm chằm hồi lâu mới hoàn hồn, tức đến hai mắt đỏ bừng, ngửa mặt lên trời hét một tiếng dài.
“A…”
“Vương Nhất, mày khinh người quá đáng!”
“Chỉ vậy thôi đã giận rồi? Thế thì để tôi cho ông xem một thứ sẽ khiến ông càng thêm tức giận nhé.”
Vương Nhất nở nụ cười lạnh lùng, sau đó phất tay: “Trả cháu trai cưng lại cho gia chủ nhà họ Hồ đi!”
Khóe miệng Lãnh Nhan khẽ nhếch, lạnh nhạt quét mắt liếc đám người nhà họ Hồ một cái, sau đó xoay người chạy về phía sau.
Nghe anh nói vậy, ánh mắt Hồ Cương rung lên, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Vương Nhất: “Mày đã làm gì Khánh Vinh?”
Ông ta có tổng cộng ba người cháu, Hồ Minh Chính là cháu ngoại của ông ta, không phải dòng chính.
Hồ Khánh Vinh mới là cháu nội của ông ta, hai đứa cháu khác thì đang du học nước ngoài, chưa về nhà.
Dưới gối chỉ có một thằng cháu, nay lại chậm chạp mãi chưa chịu về, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Vương Nhất bật cười ha hả: “Ông sẽ biết ngay thôi.”
Đúng lúc này, Lãnh Nhan đóng cốp sau lại, kéo một gã người be bét máu như tha con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-long-chi-ton-do-thi/2399248/chuong-1032.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.