Chương trước
Chương sau
Tin tức truyền đến từ công ty truyền thông Triều Hoa làm Lý Khinh Hồng tức giận khó mà bình tĩnh được, ánh mắt vô cùng nặng nề.

“Cô ta sống chết không chịu xóa tin tức, chỉ còn cách sử dụng sức mạnh quan hệ công chúng của công ty để đánh lâu dài với cô ta.”

“Không cần phải phiền phức như thế.”

Vương Nhất lại lắc đầu, anh cười nói: “Để anh xử lý chuyện này cho, đảm bảo là ngày mai tất cả các tin tức ác ý đều sẽ biến mất hết toàn bộ.”

Lý Khinh Hồng vô cùng kinh ngạc: “Anh định làm như thế nào?”

Vương Nhất cười nói: “Em không cần phải quan tâm đâu, cứ trở về công ty trước đi, công ty xảy ra chuyện lớn như thế, chắc chắn rất cần em.”

Nghe thấy lời này, sắc mặt của Lý Khinh Hồng liền dịu lại, cô cảm kích nói: “Cảm ơn anh.”

Đưa Lý Khinh Hồng trở về tòa nhà quốc tế, Vương Nhất lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Tăng Quốc Vinh: “Trong công ty của ông có truyền thông đại chúng nào mạnh hơn không.”

Tăng Quốc Vinh cười tươi: “Anh Vương, anh đã tìm đúng người rồi đó. Tôi là dựa vào cái này để lập nghiệp, không nói những nơi xa xôi, chỉ nói gần đây, về mảng truyền thông đại chúng ở Thiên An, tôi đứng thứ hai thì không có ai dám đứng thứ nhất.”

“Tốt lắm.”

Vương Nhất nhẹ gật đầu, hài lòng nói: “Giúp tôi đăng tin về hai người này, Ngụy Hương Kiều của truyền thông Triều Hoa cùng với Lương Nhật Tân của nhà họ Lương, nghĩ cách làm hai người bọn họ phải thân bại danh liệt.”

“Tôi biết rồi.”



Tăng Quốc Vinh cười to: “Ngài cứ chú ý xem tin tức ngày mai đi.”

Cúp điện thoại, khóe miệng của Vương Nhất liền nở một nụ cười tàn nhẫn.

Giở trò với tôi à?

Chỉ sợ các người chơi không nổi.

Cùng lúc đó, trong bệnh viện đứng đầu Thiên An, một bệnh viện tốt nhất trong thành phố.

Ngụy Hương Kiều ngồi bên cạnh Lương Nhật Tân, đang đút nho cho anh ta ăn.

Lương Nhật Tân vừa ăn vừa ôm lấy Ngụy Hương Kiều: “Anh đã xem tin tức rồi, xử lý khá là tốt, lần này con đàn bà Lý Khinh Hồng cùng với công ty của cô ta sẽ mang tiếng xấu mãi mãi.”

“Thật là đáng ghét, ở đây là bệnh viện đó.”

Ngụy Hương Kiều đánh tay Lương Nhật Tân ra, sắc mặt có chút nghiêm túc: “Nhật Tân, lúc nãy Lý Khinh Hồng có dẫn theo một người đàn ông đến chỗ em, người đàn ông đó nói với thương của anh là do anh ta đánh, thật sự là như vậy hả?”

“Người đàn ông đó có phải họ Vương không?”

Ngụy Hương Kiều suy nghĩ rồi nhẹ gật đầu.

“Chính là anh ta.”

Biểu cảm của Lương Nhật Tân bỗng nhiên trở nên âm trầm: “Chờ anh ta mất đi chỗ dựa là Lý Khinh Hồng, không chơi chết anh ta thì anh không phải là anh nữa.”

Nghe như thế, ánh mắt Ngụy Hương Kiều trở nên nặng nề, nói như vậy vết thương trên người Nhật Tân thật sự là do người đó đã đánh.

“Nhưng mà em không cần phải sợ, bôi xấu thanh danh Lý Khinh Hồng, đây chỉ là bước đầu tiên, còn lại cứ chờ nhà họ Lương ra tay.”

Lương Nhật Tân lại tiếp tục nói: “Chờ đến khi công ty của con đàn bà đê tiện ấy bị phá sản, không phải là cô ta sẽ do chúng ta tùy ý xử lý à?”

Ngụy Hương Kiều gạt đi nỗi lo trong lòng, trở về yên lặng chờ đợi tin tức.

Lương Nhật Tân cũng nói tin tức này cho Lương Ý Hành.

Trong phòng họp nhà họ Lương.

Lương Nam Lĩnh, Lương Ý Hành cùng với một người đàn ông mặc áo vải thô màu đen, mang đôi giày vải màu đen đang ngồi ngay ngắn ở giữa.

Cổ áo của người đàn ông trung niên được thêu hình thái cực một đen một trắng to tướng, âm dương hòa trộn vào nhau, trông vô cùng ăn khớp.

“Ông nội, bước đầu tiên đã hoàn thành, bây giờ chỉ cần chờ đợi tập đoàn Lệ Tinh bị chèn ép bởi áp lực từ nhiều phía, và nó sẽ phải sụp đổ.”

Lương Ý Hành để điện thoại xuống, vẻ mặt tươi cười nói với Lương Nam Lĩnh.

“Tốt lắm, công lao lần này, cháu và Nhật Tân đã góp sức rất nhiều.”

Vẻ mặt Lương Nam Lĩnh hồng hào, bưng một tách trà Long Tỉnh thượng hải lên uống một ngụm, cười to: “Từ lúc bắt đầu, nhà họ Lương chúng ta đã đứng ở rìa thất bại, cái cô Lý Khinh Hồng đó cũng được xem như là nhân tài, đáng tiếc là không thể làm việc cho nhà họ Lương chúng ta.”

“Đã không thể làm việc cho nhà họ Lương chúng ta, vậy thì hủy diệt thôi.”

Trong mắt Lương Ý Hành lại hiện lên một tia tàn nhẫn: “Cháu đã cho cô ta cơ hội, đáng tiếc là cô ta không biết trân trọng nó, mà còn dung túng cho chồng của cô ta ra tay với cháu, thiếu chút nữa là cháu đã rơi xuống khỏi tháp Thiên An, mối thù này không báo thì không phải là quân tử.”

“Ý Hành, cháu yên tâm đi, ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho gia đình Lý Khinh Hồng đâu, chuyện sống chết của bọn họ sẽ do cháu quyết định.”

“Cháu cảm ơn ông nội.”

Lúc này, trên mặt Lương Ý Hành mới xuất hiện nụ cười, nhưng mà anh ta vẫn cẩn thận như cũ: “Chỉ sợ Vương Nhất bên cạnh Lý Khinh Hồng chính là một ẩn số, mấy ngày tiếp theo chắc chắn sẽ đến nhà họ Lương chúng ta để lấy lại video gốc.”

“Chuyện này phải mời Bao đại sư ra tay thôi.”

Lương Nam Lĩnh hoàn toàn không sợ, nhìn về phía người đàn ông mặc áo vải nhắm mắt dưỡng thần yên tĩnh ngồi ở chính giữa, cung kính chắp tay.

Bộp.

Vừa mới dứt lời, Bao đại sư liền mở to mắt, trong mắt ông ta bắn ra hai tia sáng.

Xương gò má của ông ta nhô cao, hai bên huyệt thái dương lại nổi lên gân xanh mà mắt thường có thể nhìn thấy, giống như những con rắn lục xanh nhỏ đang cử động.

Hai mắt mở to, không giận tự uy.

Đây là cao thủ tuyệt đỉnh, thực lực áp đảo đa số võ giả thế tục.

“Gia chủ Lương không cần phải lo lắng, cậu ta đã phế đi nhiều cao thủ trong hiệp hội võ đạo của tôi, tôi và cậu ta đã sớm đứng ở hai phe đối lập.”

Bao đại sư hùng hồn nói: “Chỉ cần cậu ta dám đến đây thì tôi sẽ khiến cho cậu ta không có đường về.”

Lương Nam Lĩnh lập tức vui mừng, Bao đại sư này không những là đệ tử của người kia mà còn là quản lý cấp cao trong hiệp hội võ đạo, ông ta đã phải bỏ ra một cái giá rất lớn cùng với sức thuyết phục thì mới có thể mời người này đến đây.

Nhưng mà Lương Ý Hành vẫn còn có chút lo lắng, anh ta chắp tay nói: “Bao đại sư, người kia đâu rồi, có đi cùng với chúng ta không? Nhà họ Lương chúng tôi cần phải chuẩn bị để tiếp đón chu đáo.”

“Ý cậu là gì?”

Không ngờ Bao đại sư lại hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lương Ý Hành: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy một mình tôi không có khả năng xử lý cậu ta?”

Lương Ý Hành lập tức gục đầu xuống: “Ý Hành không dám, chẳng qua là Ý Hành cảm thấy sư tử vồ thỏ thì cũng phải dùng toàn lực, nếu đã làm thì phải chuẩn bị cho thật chu toàn.”

“Hừ, sư phụ của tôi bận rộn nhiều việc, nào có thời gian rảnh rỗi quan tâm đến chuyện thế tục.” Trong lời nói của Bao đại sư đầy vẻ kiêu ngạo.

Lương Ý Hành còn muốn nói gì đó, Bao đại sư lại khoác tay chặn lại: “Thằng nhóc à, không cần phải nhiều lời đâu, đối phó với cậu ta thì chỉ cần một mình tôi là đủ.”

Lúc này, Lương Ý Hành mới không tiếp tục đề cập nữa, chắp tay nói: “Vậy xin làm phiền Bao đại sư.”

Sáng sớm ngày hôm sau.

Ngụy Hương Kiều đi thang máy lên đến công ty, nhưng mà trên đường đi cứ có người chỉ rõ vào cô ta, còn che miệng cười trộm.

Ngụy Hương Kiều còn tưởng là ngày hôm nay mình trang điểm không đẹp, thế là lấy gương ra bắt đầu dặm thêm phấn son, không ngờ người xung quanh lại cười vui vẻ hơn nữa, còn có người lén lút chụp ảnh cô ta.

Rốt cuộc Ngụy Hương Kiều cũng đã phát hiện sự việc không bình thường, cô ta chộp lấy một người đang chụp lén mình rồi hỏi: “Có phải là anh mới chụp tôi không hả?”

“Phải thì sao?”

Người kia không những không sợ, ngược lại còn hất tay Ngụy Hương Kiều ra, trên mặt đầy vẻ mỉa mai: “Làm gái có tiếng mà sợ người ta chụp ảnh à, cô có cần tôi bình luận cho cô vài lời đẩy cô lên top không?”

“Anh nói cái gì?”

Ngụy Hương Kiều chẳng hiểu ra làm sao, nhưng trên mặt đã hiện đầy lửa giận.

“Tôi đã gặp không ít người đê tiện, nhưng mà hèn hạ như cô ta thì đây là lần đầu tiên mà tôi gặp.”

“Làm kẻ thứ ba của Lương Ý Hành thì thôi đi, còn không hài lòng muốn ở bên cạnh Lương Ý Hành nhà họ Lương, nghe nói là đã phá bỏ mấy đứa con rồi.”

“Thật hả, không đi đóng Jav thì thật là đáng tiếc.”

"..."

Người đi đường nghị luận ầm ĩ, có mắng chửi, còn có người vui vẻ xem náo nhiệt.

Càng ngày càng có nhiều người chú ý tới Ngụy Hương Kiều, thậm chí còn có người trực tiếp đánh vào vai cô ta, không cho cô ta đi: “Cô chính là Ngụy Hương Kiều à?”

Sắc mặt của Ngụy Hương Kiều liền thay đổi, bởi vì cô ta phát hiện càng lúc càng có nhiều người đang chỉ trỏ mình.

Ngụy Hương Kiều cảm thấy sự việc không thích hợp, thế là liền nhanh chân bỏ chạy.

“Đừng có chạy.”

“Bắt con đàn bà đê tiện Ngụy Hương Kiều lại.”

“Đánh chết cô ta.”

Người đi đường lần lượt đuổi theo, dùng bình nước và trứng gà trong tay chọi vào người Ngụy Hương Kiều.

Một trận hỗn loạn qua đi, Ngụy Hương Kiều tóc tai bù xù nằm ở dưới đất, trên người cô ta đều là trứng gà sống cùng với dấu chân, giày cũng bị rớt mất một chiếc.

“Mọi người... bị cái gì vậy?”

Ngụy Hương Kiều đau đến nỗi ứa nước mắt, khập khiễng đứng dậy, mở điện thoại ra lướt một vòng, liền nhìn thấy tin tức khiến cô ta khó mà tin được.

“Nam tài tử Lương Nhật Tân nước H cùng cậu chủ Lương Ý Hành nhà họ Lương dùng chung một người tình, vạch trần cuộc sống hỗn loạn của hào môn.”

Hai mắt Ngụy Hương Kiều lập tức mở to, run rẩy nhấn vào, một tấm ảnh to cùng với một đoạn video đập vào trong mắt cô ta.

Nhân vật nam chính là Lương Ý Hành cậu chủ nhà họ Lương, nhân vật nữ chính không phải là cô ta đó à?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.