Tôi mong anh ta đi tìm chết đi!
Những lời này cực kỳ oán độc, giọng nói càng lạnh đến thấu xương, Vương Nhất ngồi đối diện nghe thấy cũng đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Vương Tử Lam ngồi trên đùi Vương Nhất cũng bị dọa sợ, vốn dĩ trên tay đang cầm một miếng thịt, kết quả cầm không chắc, rơi luôn xuống đất."
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
Vương Tử Lam ôm chặt Vương Nhất, khuôn mặt nhỏ lại tràn đầy lo lắng, nhỏ giọng nói thầm.
Lý Khinh Hồng cũng tính táo lại, biết mình phản ứng quá lớn, vội vàng ngắt điện thoại, lại kéo số vào danh sách đen, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, Tử Lam, mẹ dọa con sao?"
"Không có đâu."
Vương Tử Lam lắc lắc đầu, đôi mắt to xinh đẹp, lại rất lo lắng nhìn Lý Khinh Hồng, nói: "Mẹ, mẹ không cần giận, sau này Tử Lam nhất định sẽ nghe lời, không để mẹ phải tức giận..."
Nghe xong lời Vương Tử Lam nói, trong lòng Lý Khinh Hồng không hiểu sao có hơi khó chịu, vẻ mặt càng áy náy hơn.
Rõ ràng nguyên nhân là do mình, Tử Lam lại cho rằng do mình làm sai, khiến cho mình tức giận, vì thế liều mạng xin lỗi.
"Mẹ không tức giận, Tử Lam rất ngoan, rất hiểu chuyện."
Nhận Vương Tử Lam từ trong lòng Vương Nhất, Lý Khinh Hồng bế rất vội, như thể giây tiếp theo sẽ mất đi Vương Tử Lam.
Vương NHất cảm thấy có gì không đúng, trầm giọng hỏi: "Cuộc điện thoại vừa rồi là ai gọi tới vậy? Tên kia, là ai?"
Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-long-chi-ton-do-thi/2398353/chuong-594.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.