Có lẽ là dưới cơn đau bụng, ánh mắt Ngụy Thương Kiều nhìn sang thùng rác vậy mà vô cùng giằng co.
Có ấm ức, cũng có... khát vọng!
Thuốc giải ở bên trong, chỉ cần bà ta đi lục vài cái thì có thể tìm được.
Nhưng đồng nghĩa, một khi lục tìm, bà ta sẽ thân bại danh liệt, mãi mãi không ngóc đầu lên được.
“Gia mẫu, đừng lục tìm, nếu không mặt mũi của gia tộc sẽ mất hết!”
Sắc mặt của Lý Tinh Sở thay đổi, hét to với Ngụy Thương Kiều.
Đám người Lý Minh Hổ, Lý Tử Âm cũng nhìn bà ta với vẻ mặt lo lắng.
Thấy vậy, trong lòng Lý Khinh Hồng không khỏi dấy lên một loại cảm xúc bi ai.
Cô cảm thấy bi ai cho gia tộc của cô, cảm thấy bi ai vì thể diện gia tộc cao hơn người thân.
Ở trước mặt thể diện của gia tộc, cái gì cũng không quan trọng, bao gồm tính mạng.
Cô nghĩ tới con gái của mình, Vương Tử Lam.
5 năm trước, cô vác cái bụng to, mang thai 10 tháng, lại chịu mấy lần tai nạn xe, sau đó mới biết, đây là hành vi của gia tộc cô, muốn khiến cô sảy thai.
Ở trong mắt đám người này, con gái của cô là con hoang.
Dường như cảm nhận được cảm xúc của Lý Khinh Hồng, Vương Nhất nắm chặt tay của cô, trong mắt tràn ngập sự kiên định.
Lý Khinh Hồng lúc này bình tĩnh lại, nhưng thấy Ngụy Thương Kiều đau tới mức cả người co quắp, cô lại có chút không nhẫn tâm: “Chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-long-chi-ton-do-thi/2398280/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.