Chương trước
Chương sau
“Tôn trọng cậu Vương.”

Hồ Hoàng Việt mặt tối đi, quát lớn.

Vương Nhất lại xua tay, sau đó nheo mắt, đánh giá anh ta: “Anh chính là Hồ Minh Chính?”

Hồ Minh Chính không hề để bụng việc đánh giá của Vương Nhất: “Không sai, tôi biết cậu, cậu là Vương Nhất.”

“Ổ?”

Nghe vậy, sự kinh ngạc trong mắt Vương Nhất càng lớn, không ngờ anh ta vậy mà từng nghe nói về anh.

Trên mặt Hồ Minh Chính nở nụ cười mỉa thích thú: “Hôm đám cưới của nhà họ Văn, tuy tôi không đi, nhưng sự tích của cậu lại truyền đi rất xa, tuy cái chết của nhà họ Văn không phải do cậu gây ra, nhưng không thoát khỏi liên quan tới cậu.”

Vương Nhất trầm mặc không nói, Thành phố Giang và Thiên An vốn là thành phố lân cận, chuyện xảy ra ở hai nơi, chỉ cần điều tra một chút thì có thể nắm rõ.

Nhưng câu nói sau của Hồ Minh Chính lại khiến Vương Nhất sững người.



“Tôi từng điều tra cậu, tất cả chỗ dựa của cậu đều tới từ vợ của cậu, cũng chính là chủ tịch của tập đoàn Lệ Tinh, Lý Khinh Hồng, bỏ đi điều này, cậu chỉ là một kẻ ở rể không quyền không thế, có đúng không?”

Hồ Minh Chính tự cho rằng mình đâm trúng chỗ đau của Vương Nhất, nụ cười thích thú trên mặt càng sâu hơn.

Còn không quên mỉa mai Hồ Hoàng Việt một phen: “Hồ Hoàng Việt, ông rời nhà nhiều năm như vậy, còn tưởng có chút tiến bộ, không ngờ vẫn như trước đây, luôn cho tôi bất ngờ.”

Nói xong, anh ta bỗng chỉ vào Vương Nhất, giọng nói lập tức nâng cao tám nốt: “Ông xem người ông tìm tới, thân phận còn không bằng ông, ông còn trông mong anh ta đuổi tôi xuống ư? Đừng nằm mơ!”

Hồ Minh Chính của lúc này, trên mặt tràn ngập sự kiêu ngạo và mỉa mai, nhìn tất cả mọi người.

Vương Nhất ngạc nhiên, Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh ở đằng sau cũng không vặn lại, mãi không nói được một câu.

Một lát sau, Vương Nhất thu lại vẻ mặt sửng sốt, cười lạnh nhạt: “Vốn tôi tưởng anh và những người khác không giống nhau, bây giờ xem ra, anh cũng không có chỗ nào đặc biệt.”

Từ lúc Vương Nhất trở về Thiên An đến nay, anh đã làm rất nhiều chuyện, chuyện nào cũng nhìn như ngoài dự liệu, thật ra trong tình huống hợp lý, vốn tưởng rằng Hồ Minh Chính này có thể chú ý một chút chi tiết, không ngờ là anh nghĩ nhiều rồi.

Hồ Minh Chính cũng bình tĩnh lại từ trong sự phấn khích, kỳ quái liếc nhìn Vương Nhất: “Cậu có ý gì?”

Vương Nhất ngồi xuống trước mặt anh ta, thuận miệng nói: “Tôi có muốn đuổi anh xuống ư? Từ đầu tới cuối đều là anh đang tự nói.”

Nghe vậy, Hồ Minh Chính cũng sững người, đúng vậy, Vương Nhất sau khi đi vào, chỉ hỏi anh ta một câu có phải là Hồ Minh Chính không, những điều khác, không nói một câu, tất cả đều là bản thân anh ta nói ra những điều nghĩ trong lòng.

Nhưng Hồ Hoàng Việt và Vương Nhất đến chỗ anh ta, ngoài muốn đuổi anh ta xuống, không có khả năng thứ hai!

Vương Nhất cười nhạt một tiếng, ánh mắt bỗng nhiên trở nên khinh thường: “Ngay từ đầu, anh chỉ là tổng giám đốc quản lý thay của tập đoàn Cự Phong mà thôi, chứ không phải chủ tịch, nếu đã không phải thì ở đâu cách nói đuổi chứ?”

Hồ Minh Chính nghe ra ý trong lời Vương Nhất, lập tức nổi giận, quát một tiếng: “Cậu tìm chết!”

“Người tìm chết là anh.”

Vương Nhất lạnh lùng nhìn anh ta, giọng điệu bình thản: “Chỉ là tổng giám đốc thay thế thay mà thôi, lại tu hú chiếm tổ, ai cho anh lá gan làm như vậy?”

Bụp một tiếng, Vương Nhất đập một xấp văn kiện rất dày đã nhận của Tăng Quốc Vinh vào trước mặt Hồ Minh Chính.

Lực đạo lớn, ngay cả ly trà trên trán cũng theo đó mà rơi xuống đất, vỡ tan.

“Chủ tịch của chi nhánh ở Thiên An đã chuyển nhượng hợp đồng rồi, bên trên viết rõ ràng, do tôi làm chủ tịch của tập đoàn Cự Phong, nhà họ Hồ cỏn con, cũng dám cướp đồ trong tay tôi ư?”

Vương Nhất giọng nói âm trầm, vô cùng lạnh lẽo, những câu chất vấn liên tiếp khiến cho đầu óc của Hồ Minh Chính trống rỗng, ngay cả tai cũng ù đi.

Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh ở đằng sau, nhìn đối phương, đều nhìn ra sự sợ hãi trong mắt đối phương.

Sát khí trên người Vương Nhất, cho dù là bọn họ cũng cảm thấy sợ hãi.

Hồ Minh Chính cầm những văn kiện đó lên xem, quả nhiên là Thẩm Tử Kiện ký tên đóng dấu, nhường vị trí cho Vương Nhất.

Chủ tịch trước đó khi vẫn là Thẩm Thiên Sơn, nhà họ Hồ dựa vào sức ảnh hưởng ở Thành phố Giang, còn có thể chấn nhiếp nhà họ Thẩm, khống chế trụ sở chính của tập đoàn Cự Phong, bây giờ chủ tịch biến thành Vương Nhất, Vương Nhất có ý thức lãnh địa rất lớn, sao có thể cho phép đồ của mình rơi vào trong tay người khác.

Nhưng trong mắt Hồ Minh Chính vẫn vụt qua một tia không cam lòng: “Nếu tôi không trả thì sao?”

“Vậy kết cục của nhà họ Văn chính là kết cục của nhà họ Hồ anh!”

“Ha ha ha!”

Nghe thấy lời này, Hồ Minh Chính khinh thường mà cười thành tiếng: “Chỉ dựa vào một kẻ ở rể dựa vào phụ nữ như cậu sao?”

Đột nhiên, Hồ Minh Chính giống như nhớ ra cái gì đó, cười đầy quỷ dị: “Cậu sẽ không bị người khác mắng chỉ biết ăn bám, trong lòng không cân bằng chứ? Cho nên bức thiết muốn trở thành chủ tịch của một tập đoàn, đánh tan nghi ngờ của người bên ngoài?”

Vương Nhất bỗng bật cười, ngay cả giải thích cũng lười giải thích.

“Vậy được thôi, nể tình cậu làm người ở rể làm vất vả như vậy, tôi cho cậu một cơ hội cạnh tranh công bằng với tôi.”

Hồ Minh Chính từ trên cao nhìn xuống Vương Nhất, giọng điệu bình thản, giống như cho cơ hội này là sự bố thí rất lớn cho anh.

“Ông chủ lớn, đừng phí lời với cậu ta, tôi giúp cậu giải quyết.”

Sắc mặt của Tăng Quốc Vinh ở đằng sau u ám, nói.

Vương Nhất lại khoát tay: “Anh chắc chắn?”

“Không sai, chúng ta chơi một trò chơi, tên của trò chơi là ‘bịt mắt bắt dê’.”

Trên mặt Hồ Minh Chính nở nụ cười dữ dằn: “Đám phế vật nhà họ Thẩm đó quả thật giao vị trí chủ tịch cho cậu, nhưng không đại biểu cậu chính là chủ tịch thật sự, cho dù cậu có thỏa thuận chuyển nhượng, không có phiếu bầu của hội đồng cổ đông trong tập đoàn, cậu vẫn không làm được chức này.”

Vương Nhất không lên tiếng, nghe Hồ Minh Chính nói tiếp.

“Tôi cũng giống vậy, nếu không có phiếu bầu của những cổ đông này, là không ngồi được vào vị trí này. Vậy nên mới có trò ‘bịt mắt bắt dê’ này.”

“Cổ đông lớn nhỏ tổng cộng có 12 người, hai bên chúng ta đều có 12 ngày đi giành được sự ủng hộ của những cổ đông này, 12 ngày sau, ai có được nhiều phiếu bầu thì người đó làm chủ tịch mới, như thế nào?”

Vương Nhất còn chưa lên tiếng, Hồ Hoàng Việt lập tức phản đối: “Không được, như vậy không công bằng với chúng tôi, tập đoàn Cự Phong đều là người của cậu, cậu muốn có được sự ủng hộ của bọn họ là quá dễ dàng!”

“Đương nhiên không phải.”

Điều ngoài dự liệu, Vương Nhất lại lắc đầu: “Tập đoàn Cự Phong do một vị tiền bối tôi không nói được tên xây dựng, tương đương, những thành viên trong hội đồng cổ đông lúc đầu, tôi cũng không biết là ai, vậy nên đây là trò chơi đều công bằng với cả hai bên.”

Hồ Hoàng Việt vẫn không tin, đang muốn khuyên Vương Nhất đừng đồng ý, Vương Nhất lại khẽ mỉm cười: “Đương nhiên có thể.”

Hồ Minh Chính hơi sững người, không ngờ Vương Nhất lại đồng ý nhanh như vậy, rất nhanh thì cười lạnh: “Cược vị trí chủ tịch của tập đoàn Cự Phong, quá nhỏ rồi, có muốn tăng cược cho trò chơi không?”

“Tăng như nào?”

Vương Nhất hơi nheo mắt lại, thần sắc thong dong.

Trên mặt Hồ Minh Chính lại nở nụ cười gằn: “Nếu cậu thua, tôi muốn tập đoàn Lệ Tinh của vợ cậu!”

“Không thành vấn đề!”

Hồ Minh Chính lập tức sững người, nụ cười trào phúng trên mặt Vương Nhất khiến trong lòng anh ta không tự tin.

Vương Nhất đưa một ngón tay ra, chỉ vào chân của anh ta: “Nếu như anh thua, tôi muốn một chân của anh.”

Hồ Minh Chính lập tức run rẩy trong lòng, có loại cảm giác bị dã thú để ý, nhưng rất nhanh thì anh ta lại dằn lòng, đồng ý.

“Được! Để tránh gian lận, tôi mời bạn tốt lúc còn trẻ của người sáng lập tập đoàn Cự Phong làm nhân chứng!”

Vừa dứt lời, một ông lão tóc bạc đi vào, chống một cái gậy lịch sự, rất có khí chất, khẽ gật đầu với tất cả mọi người.

“Vậy thì... quyết như vậy đi!”

Vương Nhất và Hồ Minh Chính cùng lúc đứng lên, lạnh lùng nhìn đối phương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.