“Tôn trọng cậu Vương.”
Hồ Hoàng Việt mặt tối đi, quát lớn.
Vương Nhất lại xua tay, sau đó nheo mắt, đánh giá anh ta: “Anh chính là Hồ Minh Chính?”
Hồ Minh Chính không hề để bụng việc đánh giá của Vương Nhất: “Không sai, tôi biết cậu, cậu là Vương Nhất.”
“Ổ?”
Nghe vậy, sự kinh ngạc trong mắt Vương Nhất càng lớn, không ngờ anh ta vậy mà từng nghe nói về anh.
Trên mặt Hồ Minh Chính nở nụ cười mỉa thích thú: “Hôm đám cưới của nhà họ Văn, tuy tôi không đi, nhưng sự tích của cậu lại truyền đi rất xa, tuy cái chết của nhà họ Văn không phải do cậu gây ra, nhưng không thoát khỏi liên quan tới cậu.”
Vương Nhất trầm mặc không nói, Thành phố Giang và Thiên An vốn là thành phố lân cận, chuyện xảy ra ở hai nơi, chỉ cần điều tra một chút thì có thể nắm rõ.
Nhưng câu nói sau của Hồ Minh Chính lại khiến Vương Nhất sững người.
“Tôi từng điều tra cậu, tất cả chỗ dựa của cậu đều tới từ vợ của cậu, cũng chính là chủ tịch của tập đoàn Lệ Tinh, Lý Khinh Hồng, bỏ đi điều này, cậu chỉ là một kẻ ở rể không quyền không thế, có đúng không?”
Hồ Minh Chính tự cho rằng mình đâm trúng chỗ đau của Vương Nhất, nụ cười thích thú trên mặt càng sâu hơn.
Còn không quên mỉa mai Hồ Hoàng Việt một phen: “Hồ Hoàng Việt, ông rời nhà nhiều năm như vậy, còn tưởng có chút tiến bộ, không ngờ vẫn như trước đây, luôn cho tôi bất ngờ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-long-chi-ton-do-thi/2398189/chuong-515.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.