Một người Vương Nhất lái xe, chạy tới biệt thự Sơn Thủy.
Thẩm Thiên Sơn và chú Dương đi chung một xe, bám theo đằng sau.
Cả quá trình, ánh mắt của hai người đều vô cùng u ám, nhìn chằm chằm xe của Vương Nhất.
Ánh mắt của Vương Nhất cũng thỉnh thoảng nhìn gương chiếu hậu, thu trọn biểu cảm của hai người, cười hờ hững, không để tâm.
Đợi khi tới biệt thự Sơn Thủy thì đã là buổi tối.
Đường núi gập ghềnh, bóng cây xum xuê, tới đâu cũng có thể nhìn thấy cành cây đung đưa, mấy con chim vỗ cánh bay trong bầu trời đêm.
“Thiếu chủ.”
Vừa đi vào biệt thự, Lãnh Nhan đi tới đón.
Điều khiến Vương Nhất ngạc nhiên là Lãnh Nhan vậy mà không có mặc áo da đen như mọi khi, mà đổi thành một chiếc váy liền màu trắng, đi dép lê, ăn mặc theo kiểu ở nhà.
“Sao lại thay quần áo rồi?” Vương Nhất cười rồi hỏi.
Lãnh Nhan đỏ ửng mặt, rầu rĩ nói một chữ.
“Nóng.”
Vương Nhất lúc này mới phát hiện, trên trán Lãnh Nhan lấm tấm mồ hôi.
Lãnh Nhan như vậy bớt đi một phần sát khí lạnh lẽo, nhiều thêm một chút dễ gần của chị gái hàng xóm.
“Như này rất kỳ lạ sao?”
Lãnh Nhan cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, vẻ mặt rất ngại ngùng.
“Không kỳ lạ.”
Vương Nhất lắc đầu: “Cô sau này thử phối hợp thêm những kiểu quần áo khác.”
Đây chỉ là một câu nói bình thường, Lãnh Nhan lại vô cùng vui, cô ta cũng là con gái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-long-chi-ton-do-thi/2398123/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.