Nói xong những lời này, không hiểu sao tim Lý Tuyết Nhi lại đập rất nhanh, hai má đỏ bừng vì chột dạ.
Cô ta biết mình đã làm một việc rất xấu, tuy biết điều đó là không tốt nhưng cô ta không thể kìm được.
Lý Khinh Hồng không nhìn ra Lý Tuyết Nhi đang chột dạ, cô ta cười nói: “Em cũng không còn trẻ nữa, đã tới lúc chuẩn bị cho tương lai rồi, nhưng mà phải có mắt nhìn người, đừng để bị lừa…”
“Ối giời, em biết rồi mà chị, không cần dạy em đâu.”
Lý Tuyết Nhi ôm chín trăm chín mươi chín bông hồng trên tay chạy mất dạng: “Em về nhà trước đây.”
Lý Khinh Hồng khó hiểu nhìn cô ta một cái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục làm việc.
Không lâu sau, cửa phòng làm việc lại mở ra, Vương Nhất bước vào: “Còn chưa làm việc xong hửm?”
Lý Khinh Hồng ngẩng đầu nhìn Vương Nhất, trong đôi mắt đẹp có chút phức tạp, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại: “Sắp xong rồi.”
“Đợi em tan sở, chúng ta cùng nhau đi đón Tử Lam.”
Lý Khinh Hồng gật đầu: “Được.”
Sau đó tiếp tục làm việc.
Vương Nhất cũng không quấy rầy, chỉ yên lặng ngồi trên sô pha đợi cô ta.
Một ngày không gặp cứ ngỡ ba thu, Vương Nhất nhớ Lý Khinh Hồng, Lý Khinh Hồng cũng nhớ Vương Nhất.
Nhưng tính cách của cô ta trời sinh không phải là kiểu người dễ bộc lộ cảm xúc thật của mình, cách hai người sống chung với nhau cũng rất đơn giản.
Nhưng Vương Nhất và Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-long-chi-ton-do-thi/2397960/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.