Hình như ông cụ Trần đã biết được gì đó, giọng nói trầm thấp mang theo tia sát khí nhàn nhạt.
Người nhà họ Châu run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thậm chí còn nín thở chẳng dám thở mạnh.
Nhà họ Trần không phải kẻ ngốc, đã lâu không có tin tức của Trần Cảnh, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa, căn bản là lành ít dữ nhiều.
Vậy tại sao nhà họ Trần vẫn mở tiệc mời nhà họ Châu?
Bởi vì họ không có bằng chứng cho thấy nhà họ Châu đã giết Trần Cảnh, ông cụ Trần muốn đích thân nghe người nhà họ Châu thú nhận tội ác.
Đây là một cái bẫy, bề ngoài thơn thớt nói cười, bề trong nham hiểm giết người không dao.
Ông ta nói không lớn lắm, vừa đủ để tất cả khách mời nghe thấy. Hiện trường bỗng chốc lặng ngắt như tờ, mọi người đều ngửi thấy một trận máu tanh sắp ập đến.
Vương Nhất nheo mắt, trong mắt xẹt qua tia sắc bén.
Chuyện gì đến vẫn phải đến.
Châu Chí Kiên lập tức nhìn Châu Mỹ Ngọc, giả vờ bình tĩnh nói: “Mỹ Ngọc, con nói đi.”
Châu Chí Kiên suy nghĩ rất đơn giản.
Châu Mỹ Ngọc đột nhiên bị đưa ra làm lá chắn nên rất hoảng sợ. Nhà họ Lý là một nhánh của nhà họ Châu, lỡ như chuyện này thật sự vượt quá tầm tay, bọn họ sẽ vứt bỏ nhà họ Lý để bảo toàn thể diện cho nhà họ Châu. Bà ta nói năng lộn xộn: “ Ừm… Trần Cảnh… cậu ấy…”
“Nó làm sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-long-chi-ton-do-thi/2397950/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.