“Ông… ông đúng là lớn mật!”
Cảnh tượng này dọa tên đàn ông trung niên kia sợ khiếp vía, mặt mày trắng bệch hết cả, hai chân cũng run lẩy bẩy.
Nhưng ông ta không lùi bước, vẫn đứng nguyên tại chỗ rống lớn.
Tới tận lúc này rồi mà ông ta vẫn tin rằng đối phương không dám cán qua người ông ta.
“Ngu ngốc.”
La Chí Viễn nở nụ cười khinh khỉnh, không hề mềm lòng dù trước mặt là một mạng người.
Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, trên lưng ông lớn nào mà chẳng cõng mấy mạng người chứ?
Huống hồ chi, nhà họ Hồ chính là kẻ chủ mưu hãm hại Hồ Hoàng Việt, ông ta cần gì phải mềm lòng nương tay?
Ầm ầm…
Trước tiếng la hét phẫn nộ của người đàn ông trung niên, máy xúc không hề dừng lại, trái lại còn nghênh ngang tiến về phía trước như một con quái vật khổng lồ.
Khoảng cách mười mét được rút gọn trong nháy mắt.
Khi máy xúc chạy tới trước mặt ông ta, khi phần gầu to lớn như búa tạ lơ lửng trên đỉnh đầu, ông ta mới hiểu ra đối phương thật sự dám cán nát ông ta.
Ông ta tức khắc sợ tới tái xanh mặt mày, không thèm để ý xem lúc trước mình đã kiêu căng cỡ nào, chỉ biết lăn qua một bên, cắm đầu chạy trối chết.
Ầm ầm…
Chiếc máy xúc hiên ngang lướt qua trước mặt ông ta, một chiếc, hai chiếc… Mười chiếc!
Cỡ chừng mười chiếc xếp hàng lao tới.
Những nơi chúng đi qua, không còn lấy một ngọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-long-chi-ton-do-thi/2397849/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.