Vốn bàn ăn rất náo nhiệt, bởi vì câu nói này của Vương Nhất, trở nên yên tĩnh một cách quỷ dị.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Lý Thế Nhân cũng ngạc nhiên liếc nhìn Vương Nhất, vẻ mặt mang theo một chút thích thú.
Theo bọn họ thấy, Vương Nhất chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
Ngụy Thương Kiều sững người, sau đó nhìn Vương Nhất mà bật cười, xua tay nói: “Đều là người một nhà, đâu cần xa lạ như vậy? Bác gái không cần quà của cậu.”
Tuy bà ta đang cười, nhưng sâu trong đôi mắt lại hiện ra sự mỉa mai.
Bà ta có thân phận gì, lại đi nhận quà Vương Nhất tặng.
Nói giảm lại, cậu ta có thể tặng được quà gì chứ? Bà ta có thể nhìn trúng sao?
“Thật là nực cười, một kẻ ở rể dựa vào phụ nữ của anh, có thể tặng được món quà như nào chứ?”
Lý Tinh Sở không nhịn được mà phì cười, ý cười trên mặt lại càng sâu.
Những người khác cũng như vậy, đợi Vương Nhất lần nữa bị cười chê.
Lý Tuyết Nhi cũng rất ngại ngùng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh rể, anh đừng tặng quà cho mẹ em, mẹ em cái gì cũng không thiếu.”
Không phải là cô ta xem thường quà Vương Nhất tặng, mà là với địa vị như Ngụy Thương Kiều, muốn cái gì mà không có chứ?
Cái Vương Nhất có, bà ta cũng có, cái Vương Nhất không có, bà ta cũng có, còn tặng quà nữa, không phải là tự rước lấy nhục sao?
Tuy nhiên, chỉ có Lý Thế Nhân nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-long-chi-ton-do-thi/2397805/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.