Chương trước
Chương sau
- Hửm? Tốt rồi, ta lại đỡ mắc công làm thêm một số việc gây chú ý.

Thay xong bộ đồ xanh nhạt, Vô Thường cười thầm trong lòng rồi đẩy cửa phòng, cất bước rời khỏi Kiếm Trận Tướng Phủ.

Đây là cơ hội tốt nhất của Vô Thường, hắn không đi hôm nay, hôm sau liền khó tự do hoạt động dưới ánh mắt của một số đối tượng có tốt và cũng có không tốt.

-Dõi theo hắn.

Ẩn nấp gần đó, hai bóng người vội đi theo từng bước của Vô Thường.

Bên ngoài cổng bắc của phủ.

-Sịt…

Từ trong bước ra ngoài, Vô Thường nhìn thấy Cuồng Tiêu đứng trước cửa liền đưa ngón tay đặt lên miệng ra hiệu.

Cuồng Tiêu nhìn đến chút khó hiểu khi Vô Thường ra hiệu, nhưng rồi hắn chợt cảm nhận thấy có hai bóng người ẩn nấp đằng xa, suy nghĩ chốc lát thì hiểu, hắn vội xem như không để ý đến hai người kia, cung kính nói với Vô Thường.

-Thiếu gia, ngựa đã chuẩn bị xong, ngài còn gì phân phó?

Từ sau khi nhìn Vô Thường biểu hiện thực lực với Củng Mạc, Cuồng Tiêu đã nhận ra Vô Thường có điều bất phàm, hắn nay còn cung kính hơn so với trước kia.

-Lấy gỗ về cho ta, sẵn tiện xem thử vài bộ đồ hôm trước dặn ngươi đi làm đã xong chưa, nếu chưa thì đốc thúc họ nhanh lên, ta cần chúng sớm.

-Vâng ạ.

Giao nhiệm vụ cho Cuồng Tiêu xong, Vô Thường nhảy lên lưng ngựa ngồi ngay ngắn.

-Đi.

Quật nhẹ giây cương, con ngựa đen bắt đầu chạy bộ, tốc độ chỉ gấp ba lần người thường đi bộ.

Vụt!

Đợi Vô Thường đi được chừng 200m, Cuồng Tiêu cũng theo lời dặn của Vô Thường rời đi.

-Cưỡi ngựa thì chắc hắn sẽ rời thành.

Cuồng Tiêu vừa đi, hai bóng người theo dõi Vô Thường hiện ra, đứng ngay vị trí của Cuồng Tiêu và Vô Thường khi nãy.

-Thiếu chủ, giờ chúng ta làm sao? Trận chiến khi nãy của hắn và vị Linh Nhân cảnh thuộc hạ của Vương gia ta đều xem thấy hết, thực lực tên này hẳn đã vượt qua giới hạn của Phàm Nhân cảnh rồi. Chuyện giết người hầu của hắn ngày hôm trước, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua, nếu một ngày hắn đột phát Linh Nhân cảnh hoặc là được Nhậm Thiên Hành trọng bồi, chúng ta liền không xong với việc hắn trả thù.

Lão già theo cạnh Nhậm Tử Mục lên tiếng hỏi.

-Vậy thì còn làm sao được, giết hắn chứ sao nữa!

-Nhân lúc hắn rời thành mà không có vị Linh Nhân cảnh nào theo bên cạnh bảo hộ, ngươi đi giết hắn cho ta, xử lý thật phải gọn gàng, sạch sẽ.

-Thiếu chủ, cái này…

-Ngươi sợ sao?

Nhậm Tử Mục tức giận nhìn lão già nói.

Lão già vội đáp.

-Cái này nếu để Nhậm Thiên Hành biết được thì kết quả của chúng ta còn thảm hơn.

-Bởi vậy ta mới nói là ngươi nên xử lý sạch sẽ, gọn gàng. Hừ, bây giờ ngươi không đi thì cũng chết, dĩ nhiên là chết dưới tay gia gia của ta, ngươi chọn đi?

-Ta đi, ta sẽ giết hắn cho thiếu chủ.

Không còn lựa chọn vì bản thân quá nhỏ yếu, “chạy trời không khỏi nắng” trừ phi giải quyết gọn gàng Vô Thường, lão giả chỉ có thể khó khăn nhận lời, sau đó liền đuổi theo Vô Thường đã sắp mất dạng ở phía xa.

-Tiểu tử, ngươi đừng trách lão phu độc ác, có trách thì trách ngươi lại quá ngu ngốc khi dám đi lung tung mà không có ai hộ vệ theo sau.

-Giết ngươi xong ta liền vác xác bỏ vào Bách Thú Lâm liền sạch sẽ, tuyệt đối an toàn, không ai biết.

Lão giả tính toán bên trong, tốc độ tăng nhanh, tiếp cận Vô Thường nhưng cũng không quá đến gần, sợ rằng hắn nhận ra sự tồn tại của bản thân.

Ba giờ đồng hồ sau.

-Vẫn đông giống bên cổng thành bắc nhỉ.

Nhìn cổng thành nam của Châu Nam thành vẫn bao gồm vài người lính trực thuộc phủ Vương gia cùng với vệ binh thành đang giữ cổng, Vô Thường nhằm tránh rắc rối có thể xảy ra, hắn nhảy xuống ngựa, tiến lại cổng cùng với lệnh bài trên tay.

-Vãn vối Vô Thường, người của Kiếm Trận Kiếm Phủ.

Không ai biết được bọn người Linh Nhân cảnh này có quá tự cao trong lòng rồi tự dưng nổi hứng cản người hay không, Vô Thường giả lễ phép là có thừa, hắn đưa lệnh bài cho vệ binh trưởng của thành xem xét thân phận.

-Qua đi.

Chú ý thái độ Vô Thường tốt lành, vị vệ binh trưởng có tu vi Linh Nhân cảnh này sau vài giây xem xét liền trả lệnh bài cho Vô Thường, để hắn thuận tiện ra ngoài thành.

-Khoan đã.

Bất chợt, một vị Linh Nhân cảnh thuộc về Vương phủ đưa tay chặn Vô Thường lại, hắn nhìn Vô Thường bằng cặp mắt nghi ngờ nói.

-Ta được biết là con cháu Nhậm gia của Kiếm Trận Tướng phủ đều là tu luyện giả, thế vì sao ta không cảm nhận được chút tu vi gì của ngươi, nhìn ngươi bề ngoài chẳng khác gì người bình thường, ngươi hẳn là đang che giấu chăng?

-Ồ, đúng vậy thật, giờ ta mới để ý đến.

Vị vệ binh trưởng sau khi nghe vậy liền cảm ứng cơ thể của Vô Thường bằng năng lực của Linh Nhân, sau đó liền kinh ngạc kêu lên.

Vô Thường nhìn hai người không khỏi buồn mặt, hắn khó khăn mở miệng.

-Chắc hẳn hai vị tiền bối đều có nghe đến một tên phế vật của Nhậm gia đi.

-Vâng, không giấu gì hai tiền bối, vãn bối chính là phế vật đấy, là phế vật trong phủ đó đấy. Sao hai vị tiền bối cứ nhắc đến nổi đau của vãn bối vậy?

Gương mặt Vô Thường trông chán đời vô cùng.

-Phế vật của Kiếm Trận Kiếm Phủ hình như ta có nghe qua, không lẽ ngươi là đứa cháu trai thứ ba của Tướng quân Nhậm Thiên Hành, Nhậm Vô Thường?

Một vị binh lính Linh Nhân cảnh khác ở kế bên nghe được ba người nói chuyện liền như nhớ ra, chen lời vào.

-Chính vãn bối đây!

Vô Thường mặt mày đưa đám, tay hắn còn giơ cái lệnh bài thân phận lên cho những người khác xem kĩ để chứng minh.

-Tần huynh, cái này là thông tin xác định?

Vị Linh Nhân cảnh của Vương phủ hỏi.

-Xác định, không sai đâu.

Vị binh lính Linh Nhân cảnh gật đầu chắc chắn. Thấy vậy, Linh Nhân cảnh vừa gọi “Tần huynh” liền nhìn Vô Thường có chút áy náy mà nói.

-Xin lỗi tiểu tử ngươi, ngươi có thể thông qua được rồi.

-Cảm ơn.

Vô Thường vẫn thế buồn phiền, hắn trả lời đơn giản như thế liền leo lên con ngựa đen khỏe rời đi, bước ra bên ngoài cổng thành phía nam của Châu Nam thành.

-Giá, giá!

Vô Thường bắt đầu đánh dây cương mạnh hơn, con ngựa đen cũng di chuyển nhanh hơn theo hướng hắn nhắm đến.

-Bát Hải, Kiếm Trận Tướng Phủ.

Ở phía sau Vô Thường không xa, ngay tại cổng thành, vì hầu như không có người nào tới lui cổng thành nam nên lão giả bảo hộ của Nhậm Tử Mục sau khi được phép đi qua liền nhanh chóng đuổi theo. Nhờ linh lực của Linh Nhân cảnh hậu kỳ hùng hậu tiếp sức, tốc độ của lão cũng không hề thua gì ngựa của Vô Thường chạy.

Hai bóng người cứ thế một trước một sau, một cưỡi ngựa một chạy bộ trên con đường đầy đất đá nâu sạm, xung quanh vắng người đi lại, vắng luôn cả cây cỏ, cứ tựa như một cái bình nguyên chỉ có đất và đá, phía trước xa xa là mảnh rừng xanh rộng lớn hư ảo “Bách Thú Lâm”, hai bên trái phải là đường chân trời mờ mịt.

Thời trôi qua không nhanh cũng không chậm, rốt cuộc đi đến một đoạn đường khá xa, xem như đã cách Châu Nam thành gần 10km, ngựa của Vô Thường thoáng cái chạy chậm lại rồi dừng hẳn. Còn Bát Hải lão giả thì tốc độ tăng cao, áp sát Vô Thường.

Xuống ngựa, để lại con ngựa đen to khỏe nghỉ ngơi tại chỗ, Vô Thường tách xa con ngựa, đi đến một khoảng đất trống rộng rồi đứng đó ngây ngốc nhìn về rừng cây đã không còn xa trước mặt.

-Vô Thường thiếu gia, ngươi như đã phát hiện ra ta theo sau từ lâu rồi nhỉ?

Hạ bước chân cách Vô Thường 7, 8m, Bát Hải khàn khàn giọng già nua nói.

Lão vừa nói xong, Vô Thường tức thì quay người lại nhìn lão nhẹ cười.

-Ta vốn dĩ cho rằng ngươi, người bên cạnh Tử Mục và tên trung niên bên cạnh Tử Y sẽ truy theo ta, lấy mạng ta nhưng mà không ngờ, cuối cùng lại chỉ có một mình lão già sắp vào quan tài như ngươi. À không, ngươi cũng không có quan tài mà vào bởi vì người sẽ chết không được tử tế.

-Đối phó với Vô Thường thiếu gia thì đâu cần đến hai vị Linh Nhân cảnh, mình ta đã đủ rồi.

Bát Hải không chấp nhất với lời nói có phần mỉa mai của Vô Thường, lão đứng thẳng lưng nơi đó mà nhìn Vô Thường như nhìn một người sắp chết.

-Lão già ta cũng cảm tạ Vô Thường thiếu gia ngươi, ta dự định là giết ngươi rồi khiêng xác đến Bách Thú Lâm phi tang, giờ ngươi lại đi ra thành nam, thật sự giúp lão già ta đỡ tốn công, tốn sức chạy đường vòng. Vô Thường thiếu gia thật là người tốt.

-Wow, lão già ngươi không ngờ lại tự tin đến trình độ như vậy, nếu ta nhớ không sai, vài canh giờ trước ngươi đều có mặt chung với mọi người chứng kiến ta hạ gục một vị Linh Nhân cảnh không có sức hoàn thủ, không lẽ ta nhớ nhầm?

-Ha hả…

Bát Hải cười lên giọng già, lão nói.

-Vô Thường thiếu gia thật biết đùa, tên thuộc hạ đó của Vương gia chỉ vừa tấn cấp Linh Nhân cảnh thôi, so với lão già Linh Nhân cảnh lâu năm như ta thì sao sánh. Với lại khi đó hắn khinh địch nên mới rơi vào thế bí trước công kích tà dị đến từ lực lượng cơ thể của thiếu gia, ngay cả thần thông đều không có đem ra được mới bị thua, hiện tại lão già ta đã thấy, đã biết qua điều đó, ta sẽ không thua đâu thiếu gia, và thiếu gia dĩ nhiên sẽ trở thành cỗ thi thể lạnh lẽo nằm dưới chân ta.

-Được rồi, lời nói trước khi chết xem như đã đầy đủ, không cần nói nữa, chiến đi thôi lão già.

Vô Thường tính toán thời gian để lão giả nói chuyện lần cuối trên đời đã hết, đến lúc hắn nên lấy mạng người để trả thù cho người đã khuất.

-Hừm, nể tình ngươi là một thiếu gia, ta cho ngươi thời gian dùng cái gì “khí công” để hóa thân thể to lớn, tung ra hết sức đấu với ta đấy.

Là một Linh Nhân cảnh không tệ tính tính, khi chiến đấu với địch nhân, nhất là với kẻ mà bản thân tin chắc là sẽ chết dưới tay mình, Bát Hải luôn giết họ một cách mà họ đó đã cố hết sức để chống trả, tấn công. Vô Thường chính là một trong số đó.

-Nhảm c**, lên đi thằng già.

Chỉ với cái hành động giơ ngón giữa tay trái lên, miệng nói tục, gương mặt hết sức xem thường người đối diện, Vô Thường hoàn toàn chọc giận một vị cường giả Linh Nhân cảnh có tính tính khá tốt.

-Nhóc con láo toét, chết đi!

-Nhát dao linh lực!

Hét lớn một tiếng, Bát Hải mang theo vô cùng giận giữ mà cách không phớt tay tạo ra ba lưỡi dao bằng linh lực thập phần sắc bén, chém phá về phía Vô Thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.