Chương trước
Chương sau
- Đùng!

Hai giây sau, một tiếng nổ lớn vang lên, ngọn lửa tím cũng bị dập tắt đi.

Đứng bên trên mảnh đất thoáng đãng, cây cối nằm la liệt, Vô Thường nhẹ đưa tay vuốt tóc ngắn rồi quay người lại, dự là đi xuống dưới để lấy viên huyết thạch trống vắng nằm trong lòng đất theo như tính toán của hắn.

-Đùng!

Bất quá thì Vô Thường chỉ vừa quay người qua thì hai bàn tay to lớn không biết xuất hiện từ nơi nào cũng đánh đến, đập nổ đầu lâu của hắn, khiến máu huyết, não tương, tất cả đều nhoe nhét rơi xuống đất.

-Phụt!

Thân thể một đứa trẻ nhỏ gục ngã dài trên đất, từ chiếc cổ không đầu của đứa trẻ, máu tươi bắn ra như nguồn nước ngầm vụt mạnh ra khỏi lòng đất.

Cảm ứng là một kỹ năng tựa như việc lắng nghe âm thanh phát ra từ các vật thể truyền lại, do vậy một khi tốc độ của vật thể quá nhanh, cảm ứng sẽ trở nên vô dụng. Hai chữ “không ngờ” của Vô Thường nay đã ứng nghiệm đúng như điều hắn lo lắng.

-Hgrừ!!!

Đứng gần cạnh xác chết Vô Thường, nam tử quái thú với thân thể không những nguyên vẹn mà còn có rất nhiều chú ngữ màu đen đang di chuyển loạn xạ khắp người, viên huyết thạch ở giữa ngực của hắn cũng sáng rực chói lòa, nó nhìn Vô Thường chết trên đất nhưng dường như vẫn chưa đủ khiến nó hết tức giận.

Gầm lên một tiếng, hai tay quái thú hóa trảo bén rồi ngồi xuống định cào xé nát thân xác của Vô Thường.

-…

Thế nhưng khi nó chỉ vừa cúi xuống định thực thi kế hoạch thì thân thể Vô Thường lập tức hóa thành vô số các từ ngữ bay đi, cả máu huyết, óc tương, thịt nát rơi trên đất cũng biến thành các nét chữ rồi rời đi về cùng một hướng.

-Hgưu hgừ.

Thấy thân thể Vô Thường biến mất, xung quanh chỉ còn có mấy nét chữ như kiến đen bỏ chạy, quái thú nam tử vốn không có linh trí cao nên không biết suy nghĩ hay cảm thấy kì lạ, giờ không còn mục tiêu Vô Thường, khí tức mà nó cảm nhận từ kẻ ăn cắp đồ cũng đã biến mất, đồ đạc Vô Thường trộm được của nó đều nằm trong năm cái nhẫn rớt trên đất, nên nó chỉ hậm hừ yên ổn vài câu liền nhắm mắt lại, thủ hộ bên năm chiếc nhẫn cùng quần áo khi Vô Thường chết để lại.

Trên thân thể nam tử, chú ngữ khó hiểu màu đen bắt đầu rời đi, chui lại vào trong viên huyết thạch, viên huyết thạch cũng trở nên ảm đạm, tắt đi khi đã thu hết chú ngữ tồn tại. Quái thú lần nữa trở lại hình dạng như trước khi gặp Vô Thường.

Hơn một phút sau.

-Vút.

Vừa hình thành lại thân thể ở nơi cách xa nam tử 50m, Vô Thường lập tức dùng tốc độ siêu nhanh trong mắt của tất cả kẻ yếu hơn hắn mà bay đến vị trí của nam tử.

-Gầm!

Vô Thường một cú đá tung ra, ý cảnh mạnh mẽ có hình đầu một con rồng lớn xuất hiện cắn phá mọi vật trên đường đi của cú đá.

-…

-Bùng!

Chỉ vừa mở mắt ngay sau khi cảm nhận được khí tức của kẻ trộm đồ lúc nãy xuất hiện, cả thân thể của quái nhân trúng ngay một cước uy mãnh của Vô Thường mà bay đi ra xa, cả l-ng ngực to khỏe mang theo viên huyết thạch của quái thú đều bị lõm nặng xuống, vài cái xương sườn cũng đã gãy nát thậm tệ.

Tăng thêm nữa sức mạnh đang được chôn vùi kết hợp cùng với ý cảnh lực lượng của rồng, đây là lần thứ hai Vô Thường gây thương tích biến dạng cho quái thú.

-Ép ta dùng đến sức mạnh cỡ này, ngươi khá lắm.

Đáp xuống đất, Vô Thường nhanh chóng đeo lại năm chiếc nhẫn, mặc lại quần áo, cặp mắt đen thẫm tựa tinh không vũ trụ mang theo ngọn lửa của sự hăng máu nhìn về phía quái thú đang tấn công ngược trở về với tốc độ không hề thua gì so với gió lốc.

Vô Thường mạnh nhưng dù gì hắn vẫn có bản tính là một con người, cho nên khi gặp kẻ địch lạ mặt thì thường chỉ sử dụng sức mạnh ngang ngửa hoặc mạnh hơn chút ít để thể hiện trình độ kỹ thuật hạ gục đối thủ, chứ không một lúc tung ra hết sức mạnh tựa như có thù hắn sâu đậm với kẻ địch. Do vậy khi bất ngờ phát hiện kẻ địch mạnh vượt quá dự liệu, “hăng máu” chơi thật chính là thứ mà Vô Thường hay bất cứ một con người nào có tình huống tương tự đều sẽ làm.

-Ghừu!

Huyết thạch sáng, chú ngữ lần nữa hiện ra chạy xung quanh cơ thể nam tử, con quái thú đã có sức mạnh vượt trội này mang theo một quyền kinh thế đánh về Vô Thường đang đứng.

-Ngươi nghĩ ngươi có thể chạm được vào ta? Quỳ xuống!

Giơ hai ngón tay chỉ về con quái thú, Vô Thường uy nghiêm lãnh đạm nói, Thần thông lập tức đi ra, ép buộc nam tử quái nhân phải tuân mệnh tuyệt đối, thân thể nặng trĩu quỳ mạnh xuống đất ngay tại vị trí cách Vô Thường 30m hơn.

-GHỪ GHỪU GỪ!!!

Cảm nhận cơ thể không di chuyển được, khắp người như bị cả triệu triệu sợi xích quấn quanh, ràng buộc bản thân phải vĩnh viễn quỳ dưới đất, quỳ trước mặt kẻ đã cướp đi đồ vật của mình. Con quái thú nam tử này vô cùng không cam lòng, nó ngửa mặt lên trời kêu gào, gào thét, kinh thét, viên huyết thạch tại cơ thể nó như đáp ứng mong muốn có thêm sức mạnh để thoát ra khỏi trói buộc của Vô Thường mà trở nên sáng hơn, sáng càng lúc càng rực rỡ chói lòa.

Chú ngữ từ trong huyết thạch bắt đầu tựa như lũ lụt trào ra ngoài, mạnh mẽ bao trùm lấy thân thể nam tử một cách đầy dày đặc, hóa nam tử quái nhân từ dáng vẻ uy thế của một vị vua trở thành một tên giang hồ săm mình khắp nơi trên cơ thể.

-Ghừm gừ gừ…

-Kẻng kẻng rắc…

Men theo những tiếng bực tức của nam tử, đôi mắt đen tối bị chú ngữ xâm chiếm nhìn Vô Thường đầy dữ tợn cũng là lúc những sợi xích nằm trong Thần thông Trói Buộc của Vô Thường đang dần bị gỡ bỏ với tốc độ cực kỳ nhanh.

Một, hai, một vạn, một triệu,…

-???

Đã cố định không cho nam tử quái nhân di chuyển, Vô Thường dự định xuất Thần thông xóa bỏ nam tử nhưng không hề gây ảnh hưởng đến viên huyết thạch, bỗng chợt hắn nghe nam tử gào lên, tiếp đó liền trơ mắt nhìn những sợi xích vô cùng kiên cố do Thần thông ẩn chứa linh lực và quy tắc tạo ra lại đang từ từ bị đứt gãy, hàng loạt những dấu chấm hỏi khó hiểu, bất ngờ hiện ra trong đầu hắn.

“Thật đáng kinh ngạc, viên huyết thạch không những lúc trước cho nó sức mạnh vượt trội gấp mười lần bản thể, sinh ra các chú ngữ có năng lực nâng cao mọi khả năng cũng như sức chịu đựng của cơ thể nó. Và lúc này đây, chú ngữ từ huyết thạch lại còn cho nó thêm cả khả năng xóa bỏ hiệu quả của Thần thông?”

Thiên Địa Nhãn của Vô Thường có lẽ không giúp gì được cho hắn trong việc khám phá sức mạnh của viên huyết thạch, nhưng cái đầu của hắn cũng không phải chuyện đùa. Không thể cảm nhận thì chỉ cần suy luận bằng những thông tin trước mắt cũng đã đủ để Vô Thường đưa kết luận.

-Viên huyết thạch và chú ngữ này, ta tuyệt sẽ không để nó vụt khỏi tay.

-GHừ!

Lúc Vô Thường mỉm cười quỷ dị cũng là lúc quái thú nam tử thoát ra khỏi khống chế, nó mang theo một đấm khủng khiếp mà lao đến.

-Thú vị, thú vị, rất thú vị a.

-Lực Hóa!

Sử dụng Thần thông lên chính cơ thể, khiến cơ thể mặc dù không phải luyện thể nhưng mọi năng lực đều không hề khác so với luyện thể nhằm tránh bị thêm thương tích ngoài ý muốn, Vô Thường tung ra một quyền công kích trực diện với nam tử quái thú.

-Ầm!

Quyền va chạm quyền tạo ra tiếng nổ cùng sóng xung kích kỉnh khủng tản ra xung quanh, bất quá vì cây cối đã ngã từ trước nên cũng không gây ra động tĩnh lớn.

-Khạ.

Không thể ngậm miệng, nam tử quái nhân ói ra một ngụm lớn máu đen, cả cơ thể sau đó bị một quyền lực của Vô Thường đánh bay đi một đoạn dài phía sau rồi ngã xuống đất lăn đi, thân thể lực lưỡng kéo theo cả một đường đất dài vài chục mét.

-Để xem mày có thể chống được Thần thông này của tao.

Hai tay bỏ túi quần hiên ngang, Vô Thường mang theo một nụ cười vô cùng rợn người mà bước từng bước thong thả tiến đến chỗ của quái nhân nam tử.

-Phân Rã!

Mắt đen nhìn thân ảnh tựa điểm đen đang càng lúc càng to ra của thân ảnh quái nhân, Vô Thường phát động Thần thông đưa cơ thể nam tử hóa thành những hạt nguyên tử, phân tử.

-Gào GÀO!

Đứng dậy sau cú ngã, quái thú nam tử mặc cho nửa người bên trái đang hóa thành điểm sáng nhỏ bay đi nhưng rất nhanh đã được chú ngữ ngăn chặn nên chỉ mất đi cánh tay bên trái. Nó gào lên, giận dữ lên, viên huyết thạch tại ngực nó lại càng sáng hơn nữa, chú ngữ thoát ra càng nhiều hơn, đậm đặc hơn trước.

-GHỪU!

Sức mạnh của quái thú lại tiếp tục được gia tăng, có lẽ ở thời hiện tại, sức mạnh của nó đã nằm ở ngưỡng Linh Sư cảnh đại viên mãn có thiên phú 700, 800 sợi xích. Đây tuyệt đối là một Linh Sư cảnh khiếp hãi thế tục.

-Vụt!

Như bóng ma biến mất tại chỗ chỉ còn hư ảnh, khi quái thú hiện ra thì một đấm kinh hãi chỉ còn cách đầu của Vô Thường đúng 5cm.

-Bùng!

Một quyền của nam tử dù chỉ là đánh vào không khí nhưng lực kình cũng đã đủ tạo nên âm thanh chấn động màn nhĩ người nghe.

-Rất nhanh, có điều… ta rất tiếc.

Xuất hiện sau lưng lại đưa lưng về phía quái thú nam tử, Vô Thường tay bỏ túi quần cười nhạt đầy ranh ma.

-Bịch.

Vô Thường vừa dứt lời, chiếc đầu của nam tử tức thì rơi xuống đất, từ cổ nó một dòng máu đen kịt như suối trào mà ứa ra ngoài.

Một giây sau, cả cơ thể nam tử đều ngã ngụy xuống.

Nhưng, đừng lầm tưởng là nó đã chết.

-GHỪ GỪ!

Đầu quái thú mặc dù nằm lăn lóc ở một nơi so với thân thể, thế nhưng miệng nó vẫn kêu gào, ánh mắt vẫn đen mực đen đúa. Ở nơi này, sau lưng Vô Thường, thân thể không đầu của nó bất giác đã hoàn toàn bị bao trùm bởi chú ngữ, một thân thể cứng rắn vàng nâu thì nay đã thành một khối đen còn hơn cả nước mực.

-Không…

Cảm nhận sức mạnh của nam tử tăng đột biến, tại giây phút chú ngữ dày đặc cực hạn này thì có lẽ nó đã chẳng khác gì một Linh Sư cảnh đại viên mãn 1000 sợi xích, Vô Thường trong chốc lát suy tính đành phải chấm dứt cuộc chơi với quái thú kinh khủng này, vì sợ viên huyết thạch sẽ có vấn đề do hoạt động quá công suất, có thể là nổ tung không chừng.

-Ta đã nói rồi, ta rất tiếc.

Không hề quay mặt nhìn đầu và thân của nam tử quái thú, Vô Thường bắt đầu tuyên án.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.