*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe Vụ Diễm Hương công khai trong khi chính bản thân còn chưa biết sự tình gì đang diễn ra và cũng chưa đồng ý, bất quá từ lời nàng hắn có thể hiểu được ý, hắn hỏi lại.
-Vậy thì khi nào đi Nam Hải Môn?
-17 ngày nữa chúng ta sẽ lên thuyền bay khởi hành, dự là khi đến đế quốc Nam Hà là một tụ điểm tuyển chọn nhân tài của Nam Hải Môn thì chỉ còn đúng năm ngày thời gian sẽ diễn ra cuộc khảo hạch tuyển chọn đệ tử.
Vụ Diễm Hương nhanh chóng trả lời.
-Ờ, vậy… các ngươi bàn tiếp đi.
Thời gian không có đ-ng chạm đến cuộc đấu giá hội diễn ra vào năm ngày tới nên Vô Thường rất yên tâm chấp thuận.
“Tiểu đội năm người?”
“Một 82 sợi xích, một 77 sợi xích, một 79 sợi xích, một 80 sợi xích, ừm, đội hình xem như không tệ”.
Dựa theo kiến thức về Tông, Môn, Phái mà Vô Thường trộm được, một tổ chức tông môn chiêu thu đệ tử thì luôn lấy tiêu chí có thiên phú hơn 70 sợi xích làm đầu vì chỉ khi tu luyện giả có 70 sợi xích, họ mới có khả năng đạt được cảnh giới Tôn cảnh.
Đối với một tông môn, tương lai không thể là Tôn cảnh vậy chẳng khác nào rác rưởi.
Tuy nhiên cũng vì vậy nên các cuộc chiêu thu đệ tử của tông môn qua các đợt đều bấp bênh ở con số trên dưới một ngàn người, bởi lẽ trong vạn người sống ở nơi nhỏ bé lại không có huyết mạch tổ tiên cường đại di truyền cho con cháu mà muốn tìm ra một người có thiên phú 70 sợi xích là vô cùng hiếm, trên 70 tiếp cận 80 mươi sợi lại càng eo hẹp đến mức nhỏ bé. Một tiểu đội có tất cả năm người đều có thiên phú nằm vào khoảng 75 đến 80 sợi xích đã được gọi là một nhóm mạnh, tiểu đội của Vô Thường cũng nằm trong khoảng đó.
-Ra là người của thương hội, thế sao hắn không ở thương hội để thương hội bồi dưỡng mà phải chạy đi tham gia Nam Hải Môn tham gia thi tuyển?
Bà lão Tâm Mai kỳ lạ nói với Vụ Diễm Hương.
Nhưng Vụ Diễm Hương còn chưa kịp phản ứng thì Vô Thường đã hỏi ngược lại bà lão.
-Thế tại sao lão bà lại lựa chọn Nam Hải Môn cho cháu gái mình thi tuyển?
-Hừ, ta chọn Nam Hải Môn bởi Nam Hải Môn là một trong năm tông môn mạnh mẽ nhất nằm trong Tiêu Nguyên Đại Lục, cháu gái ta tuyệt đối chỉ có thể vào đó tu luyện mới xứng với thiên phú của nàng.
-Ừ, thì tiểu tử ta vào đó… là vì… là vì… thích, lão bà quản làm gì?
-Ta quản? Ta không quản, ta chỉ tùy tiện hỏi cho vui.
Đến đây cuộc đối thoại giữa hai người chấm dứt, bất quá thái độ của Vô Thường biểu hiện là ngáp dài, buồn ngủ trong khi bà lão Tâm Mai lại đang kìm nén tức giận trong lòng.
Từ lúc đạt đến Linh Sư cảnh cho đến hiện tại, chưa bao giờ có một tiểu tử nào dám đối đáp vô lễ với bà như tiểu tử trước mặt này, nếu không phải hắn là thành viên Thiên Long thương hội, bà đã một tát tiễn cả hàm răng hắn về trời.
-Ân, vậy chúng ta tiếp tục bàn về chính sự hôm trước còn dang dở.
Vụ Diễm Hương tạm thời thấy tình hình quan hệ người với người khá ổn, nàng cũng nhanh chóng bước vào tâm điểm lý do khiến mọi người phải có mặt tại nơi đây.
Trước nhất là giảng giải một số thông tin cho Vô Thường về cuộc thi tuyển đệ tử lần này của Nam Hải Môn cũng như tổ đội năm người. Nàng quay về Vô Thường nói sau khi đã biết được tên hắn.
-Chắc là sau một vài cuộc đối thoại, Thiên Họa tiểu hữu đã đoán được rằng chúng ta đang, mà không phải, chính xác là con cháu của chúng ta thành lập một tiểu đội năm thành viên để tham gia cuộc sát hạch đệ tử Nam Hải Môn bao gồm…
Vụ Diễm Hương thuận tay giới thiệu từng người, đầu tiên là Vụ Hương Lan tuyệt mỹ.
-Con gái ta Vụ Hương Lan, thiên phú 82 sợi xích, Phong hệ.
Kế đến là cặp nam thanh nữ tú, cháu gái lão giả Tông cảnh tầng 5 Thanh Bạch.
-Linh Đan, thiên phú 77 sợi xích, Thổ hệ.
-Linh Thu, thiên phú 79 sợi xích, Mộc hệ.
Tiếp đó là thiếu nữ xinh đẹp tựa trăng rằm, chỉ tiếc một điều là đôi mắt hạnh của nàng dù luôn mở nhưng nàng không bao giờ có thể nhìn thấy những gì trước mặt.
-Lý Âm Tiên, thiên phú 80 sợi xích, Âm thanh hệ.
-Và người cuối cùng là Thiên Họa tiểu hữu.
Vụ Diễm Hương vừa chỉ bàn tay về Vô Thường, hắn cũng ngồi bật dậy, cơ thể chuyển từ chế độ lười biếng sang chế độ nghiêm túc, tự giới thiệu.
-Thiên Họa, thiên phú nằm trong khoảng 70 đến 80 sợi xích, Hỏa hệ.
Sau đó hắn lại nói.
-Tóm lại các vị hôm nay đang muốn nói gì, ta cũng không rãnh rỗi quá nhiều thời gian để lắng nghe từ đầu đến cuối, việc gì trọng điểm thì cứ nói thẳng ra trước.
-Còn về giới thiệu sơ khai thì ta đã biết, đơn giản là cuộc thi tuyển đệ tử theo cơ chế tổ đội năm người, 17 ngày sau phải tập hợp đông đủ đi đến Nam Hải Môn tham dự.
Bản tính của Vô Thường luôn yêu thích ăn chơi phải có thời gian nhiều, còn những việc chính sự thì phải giải quyết nhanh gọn, không mất thời gian. Nhìn Vụ Diễm Hương động tác, nói không chừng nàng làm một mạch cho đến tận đêm khuya thì khổ cho tâm hồn vui chơi của hắn.
Nghe vậy, Vụ Diễm Hương cũng gật đầu nói.
-Ừm, vậy ta cũng vào vấn đề chính mà Thiên Họa tiểu hữu là người duy nhất không biết. Hôm nay tập hợp mọi người đến là muốn tiếp tục thương thảo về cuộc sát hạch để trợ giúp thêm thông tin cho tiểu bối, giúp bọn chúng tăng thêm tỷ lệ thành công nhập môn.
Người đời có câu “biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng”, Nam Hải Môn trong hàng trăm năm trở về đây luôn liên tục đổi hình thức tuyển chọn đệ tử từ đơn, đôi cho đến tiểu đội như hiện tại, đồng thời các hình thức thi tuyển cũng đầy đủ mọi thể loại từ đơn giản đến phức tạp. Tuy nhiên, từ vài trăm năm trở lại đây thì các hình thức thi tuyển thường theo dạng lặp lại những đợt trước đó, do vậy mục đích của ba người Vụ Diễm Hương là dự đoán những hình thức có thể diễn ra trong lần thi tuyển này để tiểu đội năm tên vãn bối có thông tin, dễ bề đối phó khi đi thi.
-Ờ…
Vô Thường cũng tán thành lắng nghe.
Tiếp đó, kéo dài liên tiếp gần hai giờ đồng hồ là những âm thanh to nhỏ của ba vị tiền bối Tông cảnh, còn Vô Thường và bốn nam nữ khác đều chỉ biết ngồi nghe và ghi nhớ những gì ba vị Tông cảnh dặn dò.
Lại tiếp đó trôi qua thêm mười phút, sau khi hai vị Tông cảnh cùng con cháu quay về phòng nghỉ của khách quý bên trong Mộng Hương Lâu và chờ đợi 17 ngày nữa sẽ khởi hành đến Nam Hải Môn, Vô Thường phải ở lại cùng bàn bạc một chút chuyện riêng tư với hai mẹ con Vụ Hương Lan.
-Thế lào, có chuyện gì muốn bàn riêng với một mao đầu tiểu tử như ta hử?
Vô Thường hai chân bắt chéo ngồi trên ghế nhìn mẹ con Vụ Hương Lan ngồi ghế đối diện nhàn nhạt hỏi.
Vụ Diễm Hương xem như hiểu được tính cách không thích lòng vòng của Vô Thường nên cũng nói thẳng.
-Chuyện là như thế này. Trước khi Thiên Họa tiểu hữu đến và gia nhập vào tiểu đội của Lan nhi, vị đồng hữu Thanh Bạch đã mời một vị thiếu gia của Ngâm gia ngụ ở quốc gia trung cấp Sa Ma làm thành viên thứ năm, nhưng bây giờ tiểu hữu…
-Ta hiểu rồi, không cần nói nữa đâu.
Bằng kinh nghiệm, trí tuệ và tình tiết trong truyện, Vô Thường nhanh chóng đoán ra được vấn đề mà Vụ Diễm Hương đang nhắc đến. Hắn ngáp dài nói.
-Chừng nào tên kia đến?
-Khoảng 3 ngày nữa.
Vụ Diễm Hương hơi buông lỏng tâm tình đáp nhanh.
-Hừm, thế khi nào hắn đến thì kêu hắn gặp ta. Ba ngày này, ta sẽ ở lỳ bên trong Mộng Hương Lâu của các vị nghỉ ngơi, có được không?
-Tất nhiên là được, Thiên Họa tiểu hữu cứ ở thoải mái, ở đến 17 ngày sau cũng không sao.
-Thế thì hai ngươi đi ra giúp cho, ta muốn nằm nghỉ một chút.
Nói là ngủ nhưng thật chất Vô Thường lại không hề có thời gian nghỉ ngơi khi công việc, kế hoạch, định hướng của hắn vẫn còn đang chồng chất chờ hắn xử lý. Ngủ chỉ là liệu pháp trợ giúp hắn thả mình tự do bay bỗng để thuận tiện cho việc suy tư, tính toán.
-Còn một vấn đề nữa mong Thiên Họa tiểu hữu giải đáp nghi hoặc, ngươi có thật sự là Linh Nhân cảnh? Mong tiểu hữu hãy trả lời thành thật, nó liên quan rất trọng yếu đối với cuộc tuyển chọn đệ tử Nam Hải Môn lần này, cũng như quan hệ mật thiết đến tư cách tham gia của bốn thành viên còn lại của nhóm, hy vọng tiểu hữu hiểu giúp cho.
Vô Thường vội thở dài nói.
-Ta mới 10 tuổi thôi, ngươi nghĩ ta quái vật hay sao mà không phải Linh Nhân cảnh? Ta là Linh Nhân cảnh 100%, lừa các ngươi liền bị người đời nhổ nước bọt dìm chết.
-Ừm, ta đã rõ rồi. Vậy tiểu hữu cứ nghỉ ngơi, khi nào tỉnh lại tiểu hữu có thể liên lạc với nữ phục vụ bên ngoài chờ sẵn để họ mang bữa tối đến, hoặc cũng có thể để họ giải trí giúp tiểu hữu thoải mái tinh thần.
An tâm cười nhẹ khiêu gợi đằng sau tấm vãi lụa, Vụ Diễm Hương xoay người bước ra khỏi phòng rồi nhanh chóng đóng cửa lại, ẩn ý lúc này chỉ còn lại Vô Thường và Vụ Hương Lan có phần rụt rè, e ngại kỳ lạ tại bên trong căn phòng lớn đầy đủ tiện nghi giường nệm.
Vô Thường biết có chuyện éo vui sắp xảy ra, nhưng hắn vẫn bình tĩnh hỏi.
-Haizzz, có chuyện gì thì nói thẳng giùm, ấp ấp, úng úng làm ta rất mệt. Nhanh đi, ta muốn đi ngủ một chút.
Thế nhưng khi thời gian trôi qua đi mười giây, Vụ Hương Lan vẫn không trả lời, nàng cứ im lặng ngồi đối diện nhìn Vô Thường “say đắm”.
Mãi cho đến gần 1 phút sau, Vụ Hương Lan mới rốt cuộc động, nàng bỗng nhiên lấy xuống chiếc khăn lụa che mặt, làm lộ ra một khuôn mặt tuyệt mỹ trắng mịn lại hồng hào, đường nét góc cạnh dung nhan tinh tế từ gương mặt tinh khôi, mũi cao, mắt hạnh, chân mày liễu uyển cho đến bờ môi hồng nhuận tinh khiết đầy sắc sảo, nó chẳng khác gì loài hoa trinh nữ đang vào mùa đẹp nhất của tuổi xuân xanh khiến người đời chỉ muốn đưa tay chạm lên và vấy bẩn.
(Vụ Hương Lan và phong kiếm chi lực. Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa).
Nhìn thấy dung mạo kinh thế này lại kết hợp với biểu cảm lo lắng, xấu hổ, cắn răng, quyết tâm về chuyện gì đó của Vụ Hương Lan đang thỉnh thoảng liếc mắt buồn buồn về phía mình, Vô Thường chỉ biết khóc than trong lòng.
“Tình huống này sao mà nó quennnnnnn đếnnn như vậy, ô thôi xong”.
“Vái lờ… váiiiiii~ lờơooo…”.
Đối diện, Vụ Hương Lan cuối cùng đã hạ quyết tâm cứng rắng, nàng đứng dậy chớp chớp mắt hạnh to tròn, đẹp đẽ nhìn Vô Thường hỏi.
-Ngươi thấy ta có đẹp không?
-Có, có, có, có, có…
Hồn như bị hương sắc của Vụ Hương Lan bắt cóc, Vô Thường dại mắt hám gái gật đầu liên tục.
Thấy hắn bị vậy, Vụ Hương Lan càng thêm tự tin câu dẫn hắn, nàng tiếp đó liền uốn éo cơ thể để khiến những chỗ nào trên người nàng nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, làm ra một cái dáng đứng thân hình vạn người mê, triệu người chìm đắm.
Nàng tiếp tục hỏi hắn.
-Ngươi thấy dáng người ta có hấp dẫn không?
-Có, có, có, có, có…
Nàng vén váy dài lên để làm lộ ra một cặp chân ngọc thon dài trắng bóc, trắng không tỳ vết mà lại còn mượt mà, mềm mịn cùng với hương thơm yêu kiều, mộng mị.
-Ngươi có muốn chạm vào nó không?
-Có, có, hít hà… hít hà…, có chứ…
Mắt Vô Thường nổi lửa, miệng thì thở ra khói, tay chân nhộn nhạo muốn sờ nhưng được hắn cố kiềm chế bằng cách tự bấu vào hai bắp đùi và co rúm ngón chân.
Trong đầu hắn không ngừng gầm thét.
“Giết tao đi, đừng tra tấn tao như vậy! Đệchhhhh… bố mày chịu sắp hết nổi rồi”.
Nếu chỗ này không phải đang có hơn ba vị Tông cảnh tồn tại, nhất là mẹ của Vụ Hương Lan lại cũng là Tông cảnh tầng 4 thì có lẽ hắn đã như con dã thú lao đầu vào Vụ Hương Lan, dùng thân thể nhỏ bé nhưng tràn đầy lực lượng phi thường của mình đè nàng xuống, hai tay bạo động, miệng mũi bạo liếm khi mà nàng quá mức xinh đẹp, quá mức hấp dẫn, ngay cả thái giám còn muốn ở tù.
Giờ hắn mà cả gan lao lên phát tiết nói không chừng liền sẽ bị người từ bên ngoài lao vào chưởng một phát lên đường quay trở về với đất mẹ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]