Chương trước
Chương sau
Mộng Hương Lâu.

Vụ Diễm Hương kể từ lúc chuyện kia xảy ra cho đến khi về đến nhà, người bên trong ai cũng kỳ lạ hỏi nàng một vài câu với cùng ý nghĩa y hệt như “bà chủ, cô chủ đâu rồi?”, “tiểu thư không cùng về với người sao?”, thậm chí ngay cả lão giả Thanh Bạch và Tâm Mai lão bà cũng chen miệng hỏi “tiểu Lan về phòng tu luyện rồi ư?”, “chúng ta muốn gặp con gái ngươi bàn chút chuyện”, điều đó không khỏi khiến nàng phát điên lên mà bật thốt to lớn giữa Mộng Hương Lâu “ta làm gì có con gái, tiểu Lan nào ta không hề quen biết! Tránh ra đi, để ta yên! Các ngươi điên rồi, các ngươi điên hết rồi!”.

Thế nhưng rồi chỉ sau đó vài phút, trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên những câu hỏi “hai vị Tông cảnh kia là ai, mà không, ta rõ ràng là mời họ đến để bàn luận cuộc sát tuyển đệ tử Nam Hải Môn, nhưng mà tại sao ta phải làm vậy khi ta không hề có ý định đi Nam Hải Môn sát hạch?”, “tại sao ai cũng hỏi ta tiểu Lan đâu? Nàng là ai? Làm sao lại có thể cùng lúc điên hết được, nhất là hai vị Tông cảnh kia”, “ta… chính ta mới là người điên sao? Không thể nào, ta không điên! Phải rồi, ta phải dùng truyền âm phù hỏi chàng ấy, ta chắc chắn không điên”.

Rồi lại trôi qua mười phút, ngay khi âm thanh bên kia nói rằng “tiểu Lan là con gái ta với nàng mà, nàng hỏi gì lạ vậy, tiểu Hương, nàng có sao không?” thì ngay lập tức Vụ Diễm Hương đã làm rơi tấm phù lục, cả người đều trở nên im lặng đến chết lặng mà ngồi ở một góc trong phòng đờ người.

May mắn là vào hai giờ sau đó, Vô Thường đã kịp quay trở về Mộng Hương Lâu và chạy lên phòng trợ giúp cô “mẹ vợ” tội nghiệp này.

Bước vào phòng, Vô Thường nhìn thấy Vụ Diễm Hương nước mắt đầm đìa khóc thút thít tựa như một tiểu hài nữ nơi góc phòng, hắn bình đạm nói.

-Mẹ vợ, ngươi đã bị người phong ấn tất cả ký ức về Vụ Hương Lan, về người con gái duy nhất của ngươi, bây giờ ta sẽ giúp ngươi giải khai những ký ức này.

Bị một vị Thánh cảnh khiến bản thân quên đi một vài thứ thường sẽ được người gọi là xóa mất ký ức, tuy nhiên theo Vô Thường đã cực lực nghiên cứu và ngay cả chính bản thân hắn cũng đã nhiều lần thực hiện thì không phải, “xóa ký ức” thật ra chỉ là phong ấn ký ức, khiến người không còn nhớ về một, nhiều hoặc tất cả ký ức trong họ chứ chưa phải là xóa. Để xóa, tức loại bỏ hoàn toàn những ký ức của người, yêu cầu cơ bản người thực hiện phải có thuộc tính hủy diệt tựa như Vô Thường mới có thể “huỷ diệt” ký ức mà không khiến họ chết đi.

-Ngươi… ngươi có thể sao?

Vẫn còn nhớ rõ Thiên Họa mắt lé là ai, Vụ Diễm Hương nghe thế liền giật mình nhìn hắn hối hả nước mắt nói.

-Được, chỉ cần ngươi ngồi ở đây và nhắm mắt lại, thời gian có lẽ mất khá lâu nhưng chắc chắn khôi phục được.

Chỉ vào một chiếc ghế cạnh bàn, Vô Thường nói.

-Ta sẽ ngồi, sẽ rất ngoan ngoãn ngồi, cầu mong ngươi giúp ta lấy lại tất cả ký ức về con gái của ta, hức hức...

Vụ Diễm Hương nghe thế liền hết sức mừng rỡ, bản thân nàng bây giờ cũng không còn nghĩ đến rằng “ngươi đừng đùa ta, ký ức đã bị xóa thì làm sao có thể khôi phục lại được chứ?” mà nàng chỉ đơn giản, thậm chí là khùng điên chờ mong một tiểu tử không rõ nguồn gốc Thiên Họa trợ cứu nàng, giúp nàng nhớ lại những thứ nàng không nhớ ở trong đầu nhưng lại rất đau ở trong tim.

- Nhắm mắt lại đi.

Chờ đợi Vụ Diễm Hương nhắm mắt, tay phải của Vô Thường tức thì nhẹ nhàng đặt lên đầu nàng, những dòng linh lực cực kỳ quái lạ với luồng hơi thở ấm áp của Thiên Địa từ cơ thể hắn thông qua cánh tay hắn xâm nhập vào đầu của Vụ Diễm Hương, mò mẫm đế những sợi giây ký ức về Vụ Hương Lan đang bị người phong ấn tồn tại bên trong.

-Đây rồi.

Nhờ khả năng điêu luyện trong sự điều khiển linh lực của bản thân và sự ngoan ngoãn nghe lời, không chống cự của Vụ Diễm Hương, chỉ mất một phút sau Vô Thường liền đã cảm nhận được ba sợi dây trí não của Vụ Diễm Hương có ẩn chứa ký ức về Vụ Hương Lan đang bị phong ấn.

“May mắn là khi phong ấn ký ức một người, các bậc cường giả, đúng hơn là Thánh cảnh luôn sử dụng một lớp phong ấn rất mảnh và mỏng, nếu không thì ta sẽ không đủ sức để hủy diệt phong ấn này”.

Linh lực Vô Thường nhờ được tiêm nhiễm khí tức Thiên Địa nên đã có biến hóa lớn, trở thành một loại sức mạnh khác dị có nhiều khả năng đặc biệt so với tu luyện giả bình thường. Trong đó, một khả năng cơ bản nhất của linh lực Vô Thường là “hợp nhất, cộng dồn”, cho phép hắn phóng ra một chiêu thức không thể giết được tu luyện giả trên Tông cảnh, nhưng nếu phóng ra năm chiêu thức, mười chiêu thức hợp nhất lại thì có thể. Đây chính là sức mạnh linh lực đã được lây nhiễm khí tức thiên địa của hắn.

Đơn giản cũng có thể hiểu, nếu tu luyện giả dung hợp vô vàng chiêu thức lại với nhau thì “nước vẫn là nước”, còn Vô Thường dung hợp chiêu thức lại thì “nước sẽ hóa dịch”, “dịch sẽ hóa cát”, “cát sẽ hóa đất”. Thế nên cũng có thể nói, Vô Thường chỉ cần có vô tận linh lực Tâm Đan thì dù có là Chí Tôn, Lão Tổ hắn cũng có thể chiến một trận.

Tuy nhiên với số lượng linh lực nhỏ bé khi vừa trở thành Linh Nhân cảnh tầng 2 không lâu, Vô Thường chỉ đủ để phá được một phong ấn nhỏ nhoi của một vị Thánh cảnh sơ kỳ.

“Hủy diệt”.

Khó khăn dồn nén linh lực lại một chỗ và chồng chất liên tiếp gần cả vài ngàn lần linh lực, Vô Thường chậm rãi phá hủy phong ấn ký ức của Vụ Diễm Hương.

Ba giờ sau.

-Đã nhớ lại chưa?

Rời tay khỏi đầu Vụ Diễm Hương trong tình trạng suy kiệt linh lực nặng nề mặc dù đã có không gian và Tâm Đan rộng gấp vạn lần người bình thường, Vô Thường hỏi nàng.

-Nhớ, ta nhớ rồi, tiểu Lan đáng thương của ta!

Sau một hồi ngắn chỉnh lý ký ức vừa bỗng dưng xuất hiện trong đầu, Vụ Diễm Hương lập tức nhễ nhãi đầy nước mắt nói với Vô Thường.

Vô Thường cố gắng thở đều để giảm nhẹ đi sự mệt mỏi do sự thiếu hụt linh lực quá nhanh, hắn nghiêm chỉnh hỏi nàng.

-Mẹ vợ, ngươi hãy kể cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra.

Rất nhanh hiểu ra vấn đề và tự biết rằng con gái của mình chỉ có thể được cứu bởi đứa con rễ vừa thần mạnh mẽ bí lại có thế lực khủng bố sau lưng, Vụ Diễm Hương khẽ nén nước mắt để bình tĩnh kể lại đầu đuôi câu chuyện một cách tổng quát nhất cho Vô Thường.

-Ưm, chuyện là hôm nay mẹ con ta ra ngoài dạo chơi thành thị, đi được một đoạn thì bỗng nhiên giữa đường chợt xuất hiện hai người nam nhân, một Linh Sư cảnh ở độ tuổi 18, 19, một thì có hình dáng trung niên nhân nhưng có tu vi rất cao, theo ta ít nhất là Tôn cảnh, họ chặn hai mẹ con ta lại, bắt ép ta cùng tiểu Lan phải vào một quán xá bình dân để nói chuyện. Hai mẹ con ta vì tu vi thực lực yếu nên chỉ đành nghe theo lời bọn chúng bước vào quán, nhưng khi vào đến nơi bọn chúng liền lộ ra nanh vuốt, bọn chúng muốn bắt lấy tiểu Lan, mang theo nàng rời đi. Thế rồi khi tiểu Lan và ta đều không tình nguyện, sự việc… hức hức… này mới xảy ra, ta nghĩ tiểu Lan cũng đã bị bọn chúng tẩy đi ký ức rồi… hu hu…

Nghĩ đến việc con gái cũng bị xóa ký ức, quên mất gia đình, người thân, nhất là quên mất nàng và lang quân, Vụ Diễm Hương đau đớn đớn xé lòng, nước mắt nặng hạt rơi xuống không khác mấy những giọt mưa mùa hạ đầy nắng rơi tầm tả.

Vô Thường nhìn mẹ vợ khóc như vậy, mặt hắn cũng chợt méo mó khó chịu, dĩ nhiên khó chịu ở đây là nàng làm điếc tay hắn chứ hắn không hề có cảm xúc gì với nàng hay cảm xúc đau buồn khi tiểu nương tử bị bắt cóc mất vì cơ bản, Vụ Hương Lan chỉ là cái gối ôm của hắn, nếu có mất hoặc rách nát, hắn thay cái mới. Hắn xạo lờ nói với Vụ Diễm Hương để giúp nàng bình tĩnh lại, không khóc lóc bèm nhem đầy nhức đầu.

-Mẹ vợ không cần lo lắng, trên người nàng ta đã âm thầm cài đặt xuống một số sức mạnh bảo vệ nàng cho nên nàng tuyệt đối an toàn. Đồng thời tại cơ thể nàng ta cũng đã lắp đặt phù lục định vị, định vị được vị trí nàng đang ở nơi nào, tuy nhiên vì lúc này bọn chúng đã dùng sức mạnh để che đi tung tích nàng nên sẽ khá khó khăn. Nhưng mẹ vợ không cần lo, sớm muộn nàng sẽ được người của ta cứu ra thôi.

-Thật… thật sao, những điều ngươi nói là thật hả tiểu Họa Họa?

Quá đổi vui mừng trong kinh hỷ bất ngờ, Vụ Diễm Hương lỡ mồm bật thốt ba từ “tiểu Họa Họa” mà nàng thường hay đem ra chọc con gái nói với Vô Thường, mong muốn được nghe Vô Thường khẳng định tất cả đều nàng vừa nghe đều là thật.

-Nhìn bản mặt của ta xem có giống đùa không? Mẹ vợ yên tâm, nàng an toàn, không ai có thể làm hại hay gây bất lợi cho nàng.

-Hưm hưm, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã cứu nàng, hức hức…

Vụ Diễm Hương hết khóc thương vì con gái, nàng lại chuyển sang khóc mừng cho con gái khi Vô Thường gật đầu chắc chắn.

Vô Thường nhìn cảnh tượng trước mặt mà có một hồi ứa gai trong lòng, hắn vội nói với nàng câu cuối rồi tức khắc rời quay trở về phòng.

-Trong một, hai tháng ta chưa thể giải cứu được tiểu Lan vì chúng đã che dấu tung tích của nàng nhưng chắc cũng không lâu người của ta sẽ tra ra chính xác tung tích của nàng, cũng vì vậy sự tình tham gia khảo hạch Nam Hải Môn chúng ta cần bàn bạc lại, mong mẹ vợ hẹn hai vị tiền bối Tông cảnh kia cùng ba thành viên của tiểu đội sau hai giờ nữa đến phòng của ta để bàn chuyện.

-Ta biết rồi, ta sẽ làm ngay.

Lau lệ còn vương tại khóe mắt, Vụ Diễm Hương theo sau Vô Thường chạy ra ngoài, đi đến phòng của Thanh Bạch lão giả và Tâm Mai lão bà để thông báo sự tình trong khi Vô Thường ngồi trong phòng tập trung khôi phục sức mạnh.

Hai giờ sau.

-Cộc cộc…

Tiếng cửa phòng của Vô Thường vang lên, báo hiệu mọi người đã đến theo đúng lời hẹn của hắn.

Nhẹ nhàng thu lại sức mạnh có thể khiến cơ thể tăng lên cả ngàn lần hấp thụ linh khí, Vô Thường đứng dậy bước ra mở cửa.

-Mời vào.

Thoáng nhìn số lượng người đã đủ sáu người với ba già, ba trẻ, Vô Thường khá lịch sự nói với sáu người.

Bất quá thì ngoài Vụ Diễm Hương có chút vui vẻ gật đầu đáp trả thì tất cả năm người còn lại đều chỉ thoáng liếc hoặc không liếc hắn mà bước nhanh vào phòng, tìm đại một chỗ ghế lớn ngồi xuống.

Vô Thường hắn cũng chẳng quan tâm đều này, đợi sáu ngươi có vị trí ngồi, hắn liền đóng cửa lại, sau đó không cần đợi ai thắc mắc lên tiếng hỏi, hắn là người đầu tiên nói.

-Không biết các vị đã biết chưa, nhưng sự thật đáng buồn là Vụ Hương Lan, con gái của vị lâu chủ Mộng Hương Lâu đây đã bị hai vị Đế cảnh bắt đi, sự tình chỉ vừa diễn ra khoảng trên dưới năm giờ trước.

-Hử?

-Cái gì, điều ngươi nói là thật sao?

Lời hắn vừa dứt, cả phòng gồm năm người trừ Vụ Diễm Hương đều giật mình trợn mắt bất ngờ, thế nhưng vì trong đây vốn là nơi của các vị tiền bối nói chuyện nên chỉ có Thanh Bạch lão giả và Tâm Mai bà lão là nhìn hắn bật thốt thành tiếng.

Vô Thường lập tức trả lời.

-Đúng vậy, để xác nhận thông tin của ta, hai vị có thể hỏi mẹ nàng, Vụ Diễm Hương tiền bồi.

Nghe thế, Thạnh Bạch lão giả cùng Tâm Mai lão bà đều hướng Vụ Diễm Hương đang có nét mặt đau buồn, thương tâm hỏi.

-Diễm Hương đồng hữu, tiểu Lan thật sự đã bị hai vị Đế cảnh bắt đi?

-Ưm.

Mắt đỏ hoe rơi vài giọt lệ buồn, Vụ Diễm Hương đau lòng gật đầu, tiếp đó hắn cũng kể thêm thông tin để năm người cùng biết.

-Bọn họ không những cướp đi tiểu Lan mà còn xóa ký ức của ta và con gái, do vậy nên ta mới có tình trạng không hề biết đến “tiểu Lan” là ai lúc trước. Nếu không phải nhờ…

-Ừ hừm!

Không để Vụ Diễm Hương nói ra chính bản thân hắn đã giúp nàng có lại trí nhớ, Vô Thường ho khan một tiến liền xen vào nói.

-Diễm Hương tiền bối là nhờ vào “Ký Ức Đan” thần kỳ mà trước khi rời nhà dạo chơi cha đã cho ta nên mới có thể lấy lại trí nhớ. Tất cả sự tình chỉ là bấy nhiêu, về phần Vụ Hương Lan nàng đã được gia đình ta truy tìm tung tích, nửa năm đến một năm sau chắc chắn sẽ cứu nàng về được nên mọi người không cần lo lắng cho nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.