Chương trước
Chương sau
Ba giờ sau.

Bên ngoài kết giới đại trận bao phủ khắp toàn bộ Phá Vân tinh cầu. Lúc này có tám người trung niên và hai lão giả, tất cả đều có tu vi Thiên Nhân cảnh phiêu phù từ bên ngoài tinh không đi đến.

-Không sai, tiểu tạp chủng của đôi cẩu nam nữ phản bội Thần gia chúng ta đúng là ở trong Phá Vân tinh cầu rách nát này. Thật không ngờ, quả thật không ngờ các ngươi lại giấu nó ở một nơi rất gần, gần hơn so với những gì chúng ta tưởng tượng, khiến chúng ta mất mười mấy năm ngu dốt tìm đi kiếm khắp các dãy ngân hà lân cận một cách uổng công.

Người trung niên đứng đầu và cũng là người trẻ tuổi nhất trong mười vị Thiên Nhân cảnh sau khi kỹ càng cảm nhận huyết mạch tương liên trong cơ thể liền cười gằn độc ác. Hắn quát lên.

-Phong tỏa tất cả đường đi xung quanh tinh cầu cho ta. Kể từ lúc này trở đi, chỉ cần có một thân ảnh dù là con ruồi thoát ra ngoài cũng phải lập tức giết không tha.

-Vâng thưa tộc trưởng.

Chín vị Thiên Nhân cảnh nhận mệnh, tất cả cùng chia nhau ra phía trên, dưới, trái, phải trấn giữ Phá Vân tinh cầu chỉ sau tổng cộng hai mươi phút di chuyển.

Chín người họ so với Phá Vân tinh cầu chẳng khác gì hạt cát so với sa mạc, giọt nước so với đại dương, nhỏ đến mức không thể thấy, nhưng mà với sức mạnh, khả năng của một Thiên Nhân cảnh chí cao, tất cả hành động của một ai muốn thoát ra ngoài đều sẽ tức khắc bị họ phát hiện và tiêu diệt chỉ trong tích tắc vài giây ngắn ngủi.

-Hy vọng chìa khóa đang nằm trong tay của tiểu tạp chủng, nếu không ta sẽ chôn vùi cả Phá Vân tinh cầu cùng tiểu tạp chủng bên trong!

Hết sức độc ác một câu, trung niên hệt như một tia sáng với tốc độ khủng bố tiến đến kết giới, chạm vào kết giới để tạo liên hệ với người bên trong.

Khoảng ba mươi giây sau, ba vị lão giả từ bên trong Phá Vân tinh cầu bay đến kết giới. Một lão giả có thể nói là người đại diện với tu vi Phá Giới Cảnh bỗng nghiêm mặt nhìn trung niên hỏi.

-Các hạ là ai, vì sao đến Phá Vân tinh cầu của chúng ta?

Bề ngoài hỏi là vậy, bên trong lão lại cảm thấy rất lo lắng.

“Nhẹ nhàng đứng bên ngoài tinh không, không hề có một cảm giác không thoải mái như ta. Chẳng lẽ là… là Thiên Nhân cảnh, cường giả chí cao nhất vũ trụ?!!!”.

Đứng bên ngoài, trung niên lạnh lùng nói.

-Ta cho các ngươi, những tên Phá Giới Cảnh bé nhỏ hai lựa chọn. Một, để ta đi vào tìm người, sau đó sẽ bình yên rời đi. Hai, ta giết vào, sau đó lại đồ diệt tất cả sinh linh của Phá Vân tinh cầu. Chọn đi.

Nghe giọng điệu như thế, lão giả đứng bên trái lập tức quát lên.

-Cuồng vọng, ngươi tưởng ngươi…

-Nhất Hải!

Bất quá thì lão chưa nói hết, lão giả đại diện mà cũng có thể nói là cường giả mạnh nhất Phá Vân tinh cầu ở thời điểm hiện tại đã ngay lập tức ngăn chặn. Lão lần nữa nhìn trung niên rồi nói.

-Xin hỏi các hạ, các hạ phải chăng là cường giả Thiên Nhân cảnh?

-Thế ngươi nghĩ ta là Phá Giới Cảnh hậu kỳ như các ngươi?

Vừa nói, trung niên cũng vừa bộc lộ ra một tia khí thế dù chỉ nhỏ nhoi nhưng đầy tính chất đòi mạng của Thiên Nhân cảnh, uy hiếp tính mạnh thập phần nhỏ yếu của ba vị lão giả chỉ có tu vi Phá Giới Cảnh, một cảnh giới không khác gì một con kiến so với Thiên Nhân cảnh.

-Các ngươi phải nên cảm ơn lòng tốt của ta vì đã cho các ngươi cơ hội lựa chọn chứ không phải phá kết giới xông vào. Nhanh mở ra một lỗ để ta qua!

Trong lúc ba vị lão giả vẫn còn đang run rẩy, sợ hãi đến trắng bệch mặt với một tia khí thế nhỏ của trung niên, trung niên lại quát lên, mong muốn được nhanh chóng tiến vào trong để tìm “tiểu tạp chủng” lấy lại chìa khóa kho bảo Thần gia đời trước chôn giấu.

Đối với Thiên Nhân cảnh như hắn, phá nát một kết giới nửa bước Thiên Nhân là quá dễ dàng, nhưng dù sao thì hắn cũng là con người, cần có lòng tốt một chút đối với lũ kiến hôi sống ở một tinh cầu thua xa gấp trăm lần tinh cầu của hắn.

Bất quá thì khi hắn còn bình tĩnh thì mới nhúng nhường như vậy, vài phút sau nếu hắn không tìm được chìa khóa thì tử kỳ của Phá Vân tinh cầu phải đến.

-Vâng, tiểu nhân sẽ mở ngay.

Kinh hoảng đáp lời cung kính, lão giả đại diên lập tức lấy phù lục truyền âm, thông báo cho người bên dưới điều khiển kết giới, mở kết giới.

-Vụt!

Kết giời vừa mở ra chỉ trong tích tắc nửa giây, trung niên đã ngay lập tức không còn thấy bóng dáng. Còn lại chỉ là ba lão giả đầu đầy mồ hôi.

Bên dưới mặt đất của Tiêu Nguyên Đại Lục. Tại Thanh Hoa lâu.

-Ca ca, đừng bỏ muội lại!

Một tiếng bật thét đau thương vang lên cùng nước mắt, Vũ Điệp Vũ tỉnh dậy, đập ngay trước mắt nàng là ngực và cổ của một người nam nhân.

Nàng giật mình kêu kinh lên.

-Ai… ai vậy?

Tiếp sau đó, trong khi Vô Thường không tỉnh lại, nàng còn chưa kịp ngước lên nhìn khuôn mặt của người đang nằm bên cạnh thì một cảm giác mát mẻ bỗng truyền khắp người khiến nàng kinh hãi.

-Ta… quần áo của ta…

Sợ hãi rời khỏi vòng tay Vô Thường, Vũ Điệp Vũ mang theo thân thể bạch ngọc, nhanh nhặt quần áo bên cạnh rồi rời khỏi giường, đôi mắt khủng hoảng đến tột độ bắt đầu nhìn về người mà có lẽ người đó là đã làm điều tồi tệ với nàng không lâu trước, trong lúc nàng ngất đi.

-Là… là ngươi!

Thấy rõ ràng hình bóng Vô Thường đang dùng một đôi mắt có phần lớn là yêu thương nhìn bản thân nàng, Vũ Điệp Vũ lập tức ứa ra hai hàng nước mắt, cơn giận dữ muốn báo thù cho ca ca cũng bộc phát lên dữ dội.

-Ngươi là tên khốn khiếp, người là tên cầm thú, ngươi không những giết ca ca của ta mà còn, mà còn… ta hận ngươi, ta giết ngươi!

Gào lên một tiếng đau khổ, Vũ Điệp Vũ nhanh lấy ra một thanh Linh Kiếm Linh Nhân cảnh từ trong giới nhẫn, đâm khá mạnh vào ngươi Vô Thường.

Coãng!

Như nhánh cây mục đâm vào bức tường sắc, thanh Linh Kiếm lập tức gãy làm đôi.

-Ta giết ngươi!

Chưa hề bỏ cuộc, Vũ Điệp Vũ lại lấy ra một món Linh Khí khác chém về người Vô Thường.

Kẽng!

Món Linh Khí này vỡ đi, Vũ Điệp Vũ lại tiếp tục lấy ra món Linh Kiếm cuối cùng nàng có, đâm hết sức lại dường như không phải hết sức lên người hắn.

Cạch!

Nhưng mà đối với một khối thân thể cứng ngang với linh lực hộ thể của Linh Sư cảnh, món Linh Khí Linh Nhân cảnh của nàng chẳng thể làm được gì, nó cứ thế bị gãy làm nhiều mảnh rơi xuống giường.

-Ta.... ta liều mạng với ngươi!

Cảm thấy bản thân đã không còn gì để mất nữa, thậm chí nàng cũng đã muốn chết, chết trong tay của kẻ ác ôn mà mình thích này, thế nên Vũ Điệp Vũ đã nhảy lên giường, nhào vào cơ thể Vô Thường cắn xé, cào cấu đủ mọi cách cùng với những giọt lệ lã chã rơi như mưa.

-Ta giết ngươi!

-Ta hận ngươi!

-Ta giết ngươi!

-…

-Ta hận ngươi.

-Ngươi vì sao lại làm như thế đối với ta, ta đã làm gì ngươi cơ chứ… hức hức…

Mười giây trôi qua với hơn 20 lần cào, 23 cú đấm, 12 vết cắn, 34 giọt nước mắt nặng trĩu đã rơi xuống giường từ cằm Vũ Điệp Vũ, nàng vô lực ngã vào thân thể Vô Thường một cách đầy bất lực hỏi.

-…

Vô Thường, hắn không thể trả lời và hắn cũng không biết phải trả lời thế nào bởi lẽ lỗi này là lỗi của hắn, của chính Vô Thường.

Nhìn thân thể trắng nõn của nàng run rẩy, những hàng nước mắt thấm đẫm áo hắn, những ngón tay vẫn đang cấu vào da thịt cứng như thép của hắn đến chảy máu. Hắn cũng rơi lệ, hai tay hắn cũng đã vươn dài ra, dự định ôm lấy nàng thật chặt và nói lời xin lỗi chân thành vì vốn dĩ hắn không biết Vũ Nhật Phi là ca ca của nàng nên mới không hết mực kiềm chế bản thân. Nhưng mà mọi thứ đến đây cũng đã không thể kịp nữa khi…

“Có sát ý nhắm vào người nàng!”

Thình lình cảm ứng được một đôi mắt vô hình khóa chặt Vũ Điệp Vũ với sát ý chớp ẩn chớp hiện đến từ một tu luyện giả có cảnh giới cực cao, điều này ngay lập tức bắt buộc Vô Thường phải sử dụng đến Thiên Nhãn để tăng cao tốc độ xửa lý của não bộ, cũng như cảm nhận của cơ thể.

“Khí tức cùng tốc độ tựa sấm chớp này… là của Thiên Nhân cảnh!”

Phát hiện được điều này. Vô Thường, hắn đã không còn lựa chọn nào khác, sức mạnh linh lực của hắn đã phải nhanh chóng được giải khai một cách bất đắc dĩ.

Từ ngày Vô Thường bóp cổ Vũ Điệp Vũ, một thiếu nữ có thiên phú bị phong ấn hệt như Hồng Ngọc Yên và dẫn đến một nam tử trung nhân có hình dạng tựa như làn khói thoát ra từ người nàng, từ hình xăm huyết mạch sau lưng nàng xuất hiện, hắn đã biết thân phận nàng không đơn giản, nam tử trung niên kia có thể là một tấm bùa hộ mạng được người thân nàng lưu lại, giải cứu nàng những khi nàng gặp nguy hiểm đến tính mạng. Mà để làm được điều này, người thân của nàng ít nhất phải là Thiên Nhân cảnh.

Vốn là người đọc truyện, vốn là một Pháp Sư và vốn là người có đầu óc, thật không quá khó để Vô Thường có thể liên tưởng đến tình cảnh người thân Vũ Điệp Vũ vì chạy trốn kẻ địch, hoặc chí ít là không muốn ai đó tìm thấy được nàng nên mới giao nàng cho Vũ gia, một thế lực tôm tép để nuôi nấng, bảo hộ nàng, chờ đợi ngày sau khi tình thế chuyển biến tốt đẹp họ có lẽ sẽ quay lại tìm nàng.

Bây giờ bỗng dưng có một Thiên Nhân cảnh, một loại cảnh giới mà ở thời điểm hiện tại, theo như kiến thức hắn thu nhặt được thì Phá Vân tinh cầu không thể có khả năng xuất hiện, mang theo ác ý đối với nàng tìm đến. Vô Thường tự biết phải làm gì để bảo vệ nàng, bảo vệ người con gái có khả năng cao là kiếp sau của Uyển nhi, người hắn yêu thương nhất trong cõi đời.

Linh lực Vô Thường được mở khóa, hắn ngay lập tức sử dụng sức mạnh để khiến tất cả thời gian, không gian, cảnh tượng, sự vật xung quanh hắn, kể cả tiếng nức nở của Vũ Điệp Vũ đều chậm lại gấp trăm ngàn lần trong mắt của hắn. Còn bản thân hắn và người đang tiến tới vẫn có tốc độ nhanh đến khủng khiếp.

Vô Thường sau cái nháy mắt đã mặc lại quần áo tươm tất cho Vũ Điệp Vũ đang chẳng khác gì một bức tượng sống, hắn yêu thương nhìn nàng nói.

-Xem như lần này ta bồi tội cho nàng… mặc dù chỉ mình ta tự cho là vậy.

-Xin lỗi nàng...

Chạm nhẹ bàn tay vào người Vũ Điệp Vũ, lần nữa đưa nàng vào một giấc ngủ yêu bình để không phải chứng kiến cảnh tượng sắp diễn ra. Vô Thường cũng bắt đầu tính toán kế sách đối địch.

“Hắn là một Thiên Nhân cảnh, và ta thì chỉ có hai cơ hội duy nhất nếu còn muốn giữ lại cái mạng, cho dù hóa thành em bé sơ sinh thì cũng còn một cái mạng để dùng, từ từ tính toán tìm kiếm linh tuyền”.

Với thiên phú một vạn sợi xích, với linh lực có thể chồng chất lên nhau để sức mạnh vượt quá giới hạn cảnh giới, một câu hỏi luôn tồn tại xoay quanh Vô Thường. Linh lực của hắn mạnh đến trình độ nào, sức mạnh hắn có thể tiêu diệt được ai?

Bản thân Vô Thường, hắn không biết được giới hạn sức mạnh linh lực của hắn sẽ đạt đến trình độ nào nếu cứ vô hạn chồng chúng lên nhau, nhưng hắn biết rõ ở thời điểm hiện tại, trong Siêu Nhân Tâm Đan của hắn có mười luồng sức mạnh linh lực được hắn cho là đã sánh ngang với Thiên Nhân cảnh chí cao tại thượng. Đây có thể xem như bùa hộ mệnh và cũng là con bài tối quan trọng để hắn có thể trắng trợn cướp Ngũ cấp, Lục cấp linh tuyền khi biết được tung tích của chúng, từ đó hoàn thành Thiên Địa Thể, bắt đầu con đường bá chủ thiên hạ.

Nhưng bây giờ vì để tiêu diệt một vị Thiên Nhân cảnh chưa thể biết được chính xác thực lực, hắn buộc phải sử dụng con bài này. Tệ hại một điều là vì thân thể vốn đang có vấn đề nên hắn chỉ có thể sử dụng được hai trong mười luồng sức mạnh để đảm bảo rằng khi hắn dùng xong, cơ thể hắn còn là một đứa trẻ sơ sinh chứ không phải tan biến vào cõi hư vô.

Hắn cần phải tận dụng một cách mạnh nhất ba luồng sức mạnh này.

“Trước đó, để ta xem thử các ngươi có bao nhiêu người”.

Từ cơ thể Vô Thường, một loạt sóng từ được tạo thành từ linh lực siêu siêu mỏng phát tán ra, bắt đầu từ Thanh Hoa lâu, Liễu Thanh thành, Tiêu Châu quốc, Tiêu Nguyên Đại Lục, Phá Vân tinh cầu và ra đến bên ngoài kết giới, vượt quá chín vị Thiên Nhân cảnh đang tạo thành hình khối cầu vây quanh Phá Vân tinh cầu.

“Mười người, tất cả đều là Thiên Nhân cảnh!”

Vô Thường sau lần phát động sức mạnh, cơ thể teo nhỏ lại chỉ còn 1m80 bỗng biến sắc nhẹ.

Mười vị Thiên Nhân cảnh từ bên ngoài tinh không vừa đến Phá Vân tinh cầu cũng khẽ biến sắc.

“Tinh cầu có linh khí yếu ớt như thế này lại có Thiên Nhân cảnh tồn tại?”.

“Không, không phải. Luồng cảm ứng này không phải là Thiên Nhân cảnh!”.

Nhanh chóng xác định được thực lực của kẻ vừa phát động cảm ứng, mười vị Thiên Nhân cảnh cũng đồng thời cảm ứng lại đúng ngay vị trí của Vô Thường.

“Là một thằng nhóc Linh Sư cảnh đại viên mãn ư?!!!”

Linh lực cảm nhận rõ ràng độ tuổi, vóc dáng của Vô Thường, mười vị Thiên Nhân cảnh đều kinh dị đến ngỡ ngãng.

Một Linh Sư cảnh đại viên mãn nhỏ bé từ khi nào lại có năng lực cảm ứng rộng rãi bằng Thiên Nhân cảnh? Chẳng lẽ cảm ứng của ta có vấn đề rồi chăng?

“Thú vị!”

Vị trung niên đang bay nhanh, khoảng chừng chỉ hơn 1 phút nữa sẽ đến được Liễu Thanh thành chợt mỉm cười vui mừng.

“Cứ tưởng bên cạnh tiểu tạp chủng chí ít sẽ có một cường giả Thiên Nhân cảnh bảo vệ nên ta mới dẫn theo người bao vây tinh cầu, chặn hết lối thoát. Nhưng thật không ngờ lại chỉ là một Linh Sư cảnh đại viên mãn có năng lực của Thiên Nhân cảnh giống như ta. Điều này thật vô lý, nhưng nó cũng đồng thời nói rõ tên Linh Sư này nhất định có bí mật, một bí mật cực kỳ kinh thiên khiến hắn có tu vi Linh Sư nhưng có năng lực chẳng khác gì Thiên Nhân cảnh, khiến ta cứ nghĩ đến thì trái tim rung động dữ dội vì kích động. Hà hà, trùng hợp ngươi lại đang ở cùng với tiểu tạp chủng, vậy là ngay cả ông trời cũng muốn ta một tay bắt được hai con cá nhỏ, béo giòn. Ha ha ha…”.

Nụ cười âm trầm, ghê tởm hiện rõ nét trên gương mặt trung niên, hắn lập tức đẩy tốc độ lên tối đa, rút ngắn thời gian chỉ còn một phút sẽ từ khoảng cách 1.332.112 dặm đến được Liễu Thanh thành.

Thật ra đối với trung niên, hắn có thể dùng linh lực từ xa để kéo hai người Vô Thường đến vị trí của hắn, nhưng mà hắn lại sợ sức mạnh của bản thân quá lớn sẽ khiến cả hai người Vô Thường đều tử vong tại chỗ. Thế nên hắn đành phải lựa chọn phương án tiếp cận hai người rồi dùng khí thế áp chế họ, bắt họ phải nôn ra tất cả mọi thông tin, đồ vật hắn cần.

Ở trong Thanh Hoa lâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.