Chương trước
Chương sau
- Đùa thôi.

Mỉm cười nhạt nhẽo, không hề có một ý vị vui vẻ gì, Vô Thường thay vào người bộ trang phục đã luôn bên cạnh hắn rong ruổi khắp bên trong cuộc tranh đoạt Linh Nhân cảnh. Hắn bước đến cửa sổ vừa ngắm gió mát vừa tự bạch.

-Vô Thường trước nay chưa từng có hai người mà chỉ có hai ký ức. Một ký ức là của tao, Thiên Họa, Vô Thường hiện tại và một ký ức là của mày, một ai đó đã từng sống trước kiếp người Thiên Họa.

Vô Thường thở dài một tiếng.

-Vô Thường, tao đúng là người nắm giữ quyền điều hành thân thể Vô Thường ngay lúc này, nhưng dĩ nhiên với ký ức không biết bao nhiêu năm tháng của một lão quái vật như mày thì khi dung hợp sẽ có 99,99% con người Vô Thường là của mày, còn tao chỉ chiếm có 0,01% bên trong, sớm muội cũng có một ngày tao mất đi lý trí khi trí nhớ từ quá khứ quay lại càng lúc càng nhiều, từ đó người điều khiển Vô Thường sẽ chính là mày và tao chỉ là một phần ý thức nhỏ nhoi, không đáng nhắc đến tồn tại bên trong Vô Thường.

Có một câu chuyện về một người trung niên sát thủ, hắn sau một lần thực hiện phi vụ đã mất ký ức 40 năm cuộc sống và bắt đầu một cuộc sống mới với ký ức mới năm thứ 41 tuổi, ký ức của một lão trung niên tốt bụng, ngây ngô, hiền lành.

Nhưng chỉ 2 năm sau đó, trung niên 43 tuổi đã bắt đầu nhớ lại từng mảnh ký ức rời rạc. Và rồi hắn dần dần từ người tốt bụng, hiền lành hóa thành một trung niên lạnh lùng, độc ác, quay trở lại cuộc sống làm sát thủ như khi xưa.

Vô Thường, hắn cũng tương tự như trung niên sát thủ. Hắn tự biết bản thân hiện tại đang điều hành thân thể Vô Thường là hắn, là người được ví như “ký ức hai năm của trung niên sát thủ khi là người tốt, là người hiền lành”, nhưng hắn cũng biết, chỉ cần thêm vài năm, vài chục năm, vài trăm năm nữa thôi, khi ký ức trong đầu hắn quay trở lại càng nhiều, hắn sẽ không còn là hắn nữa. Đây đã là điều tất yếu phải xảy ra mà không thể chống cự.

-Ác tính trong người tao, điều khiến tao muốn giết người, nó đơn giản chỉ là cảm xúc của mày đang được đồng hóa vào tao mà thôi. Coi bộ ngày xưa mày cũng không phải người tốt lành gì, chí ít có thể dùng từ “giết người như ngóe” để hình dung nên mới hình thành ác tính mạnh mẽ như thế này.

-Vậy cũng hay, tao và mày chết đi cũng xem như tạo phúc cho thiên hạ, về sau không có một đại ma đầu.

-Tại sao ngươi phải làm như vậy?

Bỗng dưng, Vô Thường thay đổi nét mặt nghiêm nghị nói.

Sau đó, Vô Thường lại thay đổi nét mặt cười.

-Cuối cùng mày cũng lộ mặt, mày của tao.

Vô Thường biến đổi nét mặt nghiêm nghị nói.

-Ta và ngươi đều là cùng một người, vì sao ngươi lại đối xử với chính bản thân mình như vậy?

Vô Thường cười nhạt.

-Không, kể từ lúc mày nằm ngủ và tao được hình thành thì chúng ta đã không phải một người như trước nữa.

Vô Thường nghiêm nghị.

-Những ký ức của năm tháng trước kia chẳng lẽ ngươi lại từ bỏ? Người thân, người yêu, bạn bè, những nguyện vọng, những ước nguyện, nhiều và nhiều thứ tiếc nuối, ngươi chưa hoàn thành cũng từ bỏ ư?

-Đó là trước kia, tao bây giờ là Thiên Họa, là Vô Thường, và đặc biệt, tao chẳng nhớ gì về ngày trước cả.

-Vậy ngươi nhẫn tâm bỏ rơi các nàng vẫn đang chờ đợi ngươi qua từng ngày, ngươi nhẫn tâm bỏ rơi người thân đã từng yêu thương ngươi, ngươi nhẫn tâm bỏ rơi bằng hữu luôn bên ngươi những lúc ngươi cần. Không phải ngươi quá độc ác rồi sao?

-Vô Thường, ngươi hãy suy nghĩ kỹ lại. Ngươi cần phải sống, ngươi sống cũng không phải cho ngươi mà là sống để đền đáp những người ngày xưa đã từng sánh vai cùng ngươi.

-Ngươi có bao giờ tự hỏi, tại sao ta lại giúp ngươi sống, sống từ thế giới Pháp thuật đến thế giới Tu luyện, ta làm vậy là vì mục đích gì, ta làm vậy là vì muốn thực hiện nguyện vọng gì? Sống, lý do mạnh mẽ nào khiến ta phải làm ngươi sống bằng mọi giá?

Vô Thường buồn thương nói.

-Có lẽ nếu nàng không phải Uyển nhi thì tao đã lựa chọn con đường sống, nhưng xin lỗi với mày và cả tao, tao phải để nàng sống chứ không phải tao. Không phải một thằng độc ác, một thằng có khả năng cao làm đại ma đầu như tao. Uyển nhi, nàng phải được sống!

Vô Thường nghiêm nghị nói.

-Nhưng nàng không phải Uyển nhi. Uyển nhi của ngươi đã chết từ rất lâu rồi, chết ngay trong vòng tay vô dụng của ngươi, ngươi không nhớ sao?

-Mọi dấu vết của nàng chỉ là một sự trùng hợp mà thôi!

Vô Thường dịu dàng nói.

-Trùng hợp? Như vậy cũng đã đủ rồi.

Vô Thường nghiêm nghị hiện lên sự buồn bã.

-Vậy ra tất cả mọi thứ của quá khứ đều không thể sánh bằng Uyển nhi của ngươi ư?

-Phải, nàng là tất cả của tao, dù cho tao phải lựa chọn giữa cha mẹ và nàng, tao vẫn sẽ chọn nàng mà không cần phải suy nghĩ.

Vô Thường nghiêm nghị lại nói.

-Vô Thường, vì sao ngươi không nghĩ nếu ngươi được sống hơn trăm triệu năm thì sẽ có cơ hội gặp lại được đúng Uyển nhi ngày trước của ngươi trên đường đời? Ngươi chết bây giờ, không cảm thấy nuối tiếc?

-Vũ Điệp Vũ, nàng chưa bao giờ là Uyển nhi của ngươi cả, nàng chỉ là một người có dấu vết đặc biệt giống Uyển nhi thôi, không hơn không kém.

-Điều đó tao biết chứ, chỉ là…

Vô Thường quay trở lại vẻ mặt bình thường, không còn Vô Thường này, Vô Thường nọ. Chính xác mà nói, từ đầu đến giờ chỉ là cuộc đấu khẩu nội tâm của bản thân Vô Thường về hai con đường “chết hay sống”, chứ không hề có một Vô Thường nào khác.

Hắn bước đi đến chỗ Vũ Điệp Vũ cùng một nụ cười yên bình và buông xuôi.

-Chỉ là tao đã quá mệt mỏi quá rồi, tao không muốn bước tiếp con đường phía trước nữa.

Trước khi biến mất ở thế giới Pháp thuật, Thiên Họa đã là một lão già đầy mệt mỏi với cuộc sống khi phải liên tục đấu tranh vì mọi thứ hắn mắc nợ và vì mọi thứ đã nợ hắn.

Sau đó Vô Thường sinh ra tại thế giới Tu luyện, mang trên người một loại thiên phú nghịch thiên giống như trong truyện đã khiến hắn ngày đêm lo sợ rằng bản thân có một ngày nào đõ sẽ là con rối của người, bị người trêu đùa.

Tiếp sau đó, cha mẹ hắn chết một cách mờ ám, khiến hắn mang tâm trả thù. Thế nhưng chưa trả thù được cho cha mẹ, gia tộc lại bi diệt, hắn lại phải gánh thêm một món nợ.

Nợ cũ chưa trả, nợ mới lại đến, người tình Vụ Hương Lan của hắn tiếp tục bị người bắt cóc, hắn lại gánh lên một món nợ nữa. Áp lực tâm lý vì phải nếm quá nhiều cơn bi thương trong người lại càng gia tăng thêm một bậc.

Nhưng mà tất cả điều này hắn đều chịu được, đều từ từ lập kế hoạch hành động, chờ đợi bản thân vào được Thái Ất Tông để lấy bước đà tìm kiếm Linh tuyền, hoàn thiện Thiên Địa Thể và kết thúc tất cả mọi thứ.

Cho đến khi gặp Vũ Điệp Vũ, gặp những dấu vết mãi mãi in dấu trong đầu hắn về một nữ nhân đẹp nhất trong lòng hắn, điều này mới khiến hắn mệt mỏi, phải buông xuôi để nhường lại cơ hội sống duy nhất cho nàng, còn bản thân thì lựa chọn cách chết, mãi mãi tiêu biến.

Hắn có lẽ là người ngu khi chỉ vì vài cái dấu vết trên người Vũ Điệp Vũ lại cho rằng nàng là Uyển nhi chuyển thế, mặc dù hắn cũng biết, đó là điều không thể.

Hắn có lẽ là người thiếu ý chí khi chỉ vì vài ba sự khó khăn lại muốn buông xuôi tất cả mọi thứ một cách không hề nuối tiếc, từ bỏ hoàn toàn con người thật đang dần dần lộ diện của bản thân, mặc dù hắn sắp đạt được Thiên Địa Thể hoàn mỹ hắn đang hướng tới.

Nhưng hắn lại là người biết phải làm gì để người yêu hắn được hạnh phúc, được sống vui vẻ.

-Tiểu Vũ… Uyển nhi…tạm biệt.

Đặt tay lên đầu Vũ Điệp Vũ xóa đi mọi ký ức của nàng về hắn, hóa nàng và hắn chưa bao giờ gặp nhau. Tiếp đó, Vô Thường lập tức sử dụng một dạng Thần thông Không gian hệ đặc biệt bằng một nửa luồng sức mạnh cuối cùng mà Thiên Địa Thể của hắn vẫn còn chịu đựng được.

-Dịch Chuyển Không Gian!

Tại Bạch gia ngụ ở Trung Vực, Vụ Hương Lan đang tu luyện trong phòng thì bất chợt có một khe nứt không gian xuất hiện, hút nàng vào bên trong, mang nàng đến ngay bên cạnh Vô Thường ở Liễu Thanh thành, Thanh Hoa lâu.

Sau đó vì để trung niên không kịp phản ứng giết chặn, trong lúc Vụ Hương Lan vẫn chưa biết gì vì vốn dĩ hành động của Vô Thường và mười vị Thiên Nhân cảnh là rất nhanh, còn nàng và người khác đều chỉ như khúc gỗ đang đứng yên, Vô Thường lộ vẻ tội lỗi, bất đắc dĩ nói nhanh.

-Xin lỗi tiểu Nhã, hy vọng nàng tha thứ cho ta.

-Thiên Địa Chuyển!

Lời vừa dứt, cả thân thể của Vô Thường liền nổ tung, hóa thành một vòng tròn đen tối có đường kính 1m phiêu động trong phòng.

Đồng thời tại Thiên giới, Phượng Tiên Nhã nay đã chẳng khác gì một tiên nữ kinh thế khi mà sắc đẹp của nàng đã không còn có bất kỳ một ai ở Hạ Giới có thể sánh bằng, nàng đang tu luyện thì thân thể cũng phình to lên, sau đó thì chỉ trừ cái đầu, cả thân thể từ cổ trở xuống đều nổ tung, máu thịt vỡ nát liền hóa thành một vòng tròn máu có đường kính 1m hệt như của Vô Thường.

-Chuyển!

Hành động rất dứt khoát và liên tiếp khiến trung niên mặc dù luôn dùng cảm ứng để theo dõi Vô Thường hành động cũng không thể phản ứng kịp, chính xác là chậm nửa bước, vòng tròn Vô Thường tức thì hút Vụ Hương Lan, Vũ Điệp Vũ và toàn bộ gia tài của Vô Thường vào trong lỗ đen, chuyển tất cả đến nơi của Phượng Tiên Nhã, từ vòng tròn máu của Phượng Tiên Nhã chui ra ngoài.

Trung niên là một Thiên Nhân cảnh với sức mạnh có thể hủy diệt một tinh cầu, Vô Thường sớm biết lão dù có khóa mục tiêu hay không khóa mục tiêu thì chỉ cần lão dùng một chút sức mạnh cũng đều sẽ tìm ra được Vũ Điệp Vũ nếu như nàng vẫn còn trốn ở Phá Vân tinh cầu. Điều đó buộc Vô Thường nếu muốn cứu được nàng thì phải đưa nàng đến một nơi khác, một nơi không nằm trên Phá Vân tinh cầu.

Nhưng tiếc là Vô Thường không có năng lực như vậy. Hắn không thể tiêu diệt địch nhân. Hắn không thể đưa nàng đến tinh cầu khác. Hắn cũng không thể để nàng ở ngoài tinh không, khiến nàng chết ngạt.

Hắn chỉ có thể lựa chọn một trong hai con đường, sống hoặc chết để cứu người.

Sống, Vô Thường có thể hóa thành thiên địa ngữ chạy đi, nếu trung niên hủy hiệt tinh cầu hắn sẽ dùng năng lực đặc biệt của Thiên Địa Ngữ để dịch chuyển đến bên cạnh bất kỳ một người nào đã nuốt Thiên Địa Ngữ của hắn, gồm Mị Ảnh Lam, Tinh Vũ Nguyệt, Phượng Tiên Nhã, Vụ Hương Lan và bỏ mặc Vũ Điệp Vũ ở lại chịu đựng nanh vuốt của mười vị Thiên Nhân cảnh.

Chết để cứu người, Vô Thường kết hợp cùng Phượng Tiên Nhã để tạo thành cổng dịch chuyển nơi đi và nơi đến, gửi Vũ Điệp Vũ đến Thiên giới sống cùng Phượng Tiên Nhã, tránh thoát móng vuốt của mười Thiên Nhân cảnh. Hơi tàn còn sót lại cuối cùng hắn sẽ dùng để khôi phục thân thể cho Tiên Nhã, còn hắn sẽ tiến vào cõi hư vô mờ mịt, không biết liệu bản thân có được luân hồi giống trong truyện, trở thành sinh mạng mới hoàn toàn hay vĩnh viễn biến mất khỏi thiên địa.

Và lúc này, Vô Thường đúng là đã lựa chọn con đường “chết để cứu người”, bỏ lại tất cả mọi thứ, bỏ lại Nhậm Tuyết Nguyệt Liên mà có lẽ nàng sẽ phải chết nếu như trung niên giận dữ hủy diệt Phá Vân tinh cầu, và bỏ lại cả mạng sống của bản thân chỉ để cứu Vũ Điệp Vũ, một người trên thực tế có thể xem là không quen không biết đối với hắn.

-Không!

Phát hiện thân thể Vô Thường tiêu biến, khí tức Vũ Điệp Vũ trong chớp mắt cũng biến mất một cách kỳ lạ, trung niên lập tức hét lên giận dữ, một chưởng điên cuồng cũng lập tức xuất phát ra mà chia núi, xẻ nước, phá đường, hủy sự sống, cuốn nát mọi vật cản giết về Liễu Thanh thành với vận tốc không khác gi một tia chớp đến rồi đi.

Biết hai tiểu tạp chủng đang dùng biện phát đặc biệt bỏ trốn, khí tức dần biến mất trong phạm vi Phá Vân tinh cầu, trung niên tức thì điên người lên, hắn cũng chẳng cần phải tận tay tóm hai người để đòi chìa khóa nữa mà chỉ muốn giết chúng để hả giận, nhất là chiêu thức gây ra sợ hãi quá lớn cho hắn của Vô Thường vừa rồi, nó là một đòn sỉ nhục khó phai nhạt trong lòng lão. Còn về phần kho tàng của Thần gia lại để sau, từ từ tính biện pháp khác.

-Tế!

Nhưng trung niên vẫn chậm nửa bước, vòng tròn Vô Thường sau khi cảm nhận được Vụ Hương Lan, Vũ Điệp Vũ cùng đồ vật đã thoát khỏi vòng tròn máu của Phượng Tiên Nhã, hắn lập tức hiến toàn bộ thân thể còn lại thành một luồng khí mang theo ý chí “tái hợp thân thể cho tiểu Nhã” còn lại duy nhất của hắn dịch chuyển đến vị trí Phượng Tiên Nhã.

-ĐÙNG!

Vòng tròn Vô Thường vừa biến mất, một phần diện tích dài tận một vạn mét và sâu đến tám ngàn mét bắt nguồn từ Thanh Hoa lâu thuộc Liễu Thanh thành cũng chợt hóa thành bình địa hoang vu, hủy diệt hết mọi sự sống nằm bên trong.

May mắn là trung niên vì quá gấp gáp nên chỉ xuất lực nhỏ bé, hình thù sức mạnh chỉ dài rộng 5m, không thì sợ rằng Liễu Thanh thành và cả Tiêu Châu quốc rộng gần trăm nghìn dặm cũng phải tiêu biến.

-Chó chết hai tiểu tạp chủng! Các ngươi trốn đi đâu, trốn đi đâu?!!!

Linh thức bạo phát tỏa ra khắp mọi ngóc ngách của Phá Vân tinh cầu, dù là dưới trung tâm lòng đất nhưng quả thật đã không còn phát hiện khí tức của Vũ Điệp Vũ và Vô Thường, trung niên tân tộc trưởng Thần gia hét lên bầu trời đầy dữ tợn, sức mạnh trong người cũng bộc phát ra bên ngoài, khiến toàn bộ Phá Vân tinh cầu đều xuất hiện mây đen cùng sấm chớp rền vang, cuồng phong bão táp hình thành tàn phá mặt đất, địa chấn cũng xuất hiện gây động đất khắp nơi, gây sạc lỡ mặt đất nghiêm trọng, làm núi lửa phun trào dung nham, mọi thứ đều trở nên run rẩy dữ dội như sắp vỡ nát.

Toàn Phá Vân tinh cầu lúc bấy giờ phải hứng chịu một cơn tai ương tràn ngập khủng bố của thiên nhiên nhưng lại do con người tạo ra, diệt đi hàng vạn, hàng triệu sinh linh nhỏ bé mỗi giây.

-Được, giỏi lắm.

Đứng trên không trung nhìn khắp nơi hứng chịu tai ương đến từ sức mạnh của bản thân, trung niên bỗng nhiên nở một nụ cười âm hàn, độc ác.

-Nếu các ngươi đã trốn đi như vậy thi đừng trách ta lòng dạ độc ác, hủy diệt Phá Vân tinh cầu, khiến nó biến mất khỏi bản đồ của U Phong Ngân Hà!

Giận cá chém thớt, trung niên lập tức bay tút trên trời cao, sức mạnh Thiên tinh chi lực Phong hệ trong cơ thể cũng vận chuyển, chuẩn bị tạo ra hàng triệu cơn lốc xoáy phá hủy toàn bộ bề mặt sống của Phá Vân tinh cầu, biến Phá Vân tinh cầu thành một viên thiên thạch không sự sống.

-Vạn Phong…

-Chết!

Thế nhưng khi trung niên còn chưa đọc đến chữ “Bạo” và hoàn thành chiêu thức xuất ra, một từ “chết” bỗng nhiên ầm vang trong đầu trung niên và trong đầu của chín vị cường giả Thiên Nhân cảnh đang chờ trực bên ngoài, khiến tất cả mười người đều vô lực rơi xuống đất hoặc phiêu phù, trôi nỗi trong tinh không mờ mịt.

Không sai, tất cả mười người đều đã chết, chết một cách vô cùng kỳ quái. Nhưng cũng nhờ vậy mà Phá Vân tinh cầu thoát được một kiếp nạn vốn dĩ không thể chống. Các loại thiên tai động đất, sấm sét, lũ lụt,… nhanh chóng được các vị Thánh cảnh, Phá Giới cảnh bình ổn.

Tuy nhiên cũng không lâu sau đó, bầu trời Phá Vân tinh cầu sau hơn 5000 năm lại một lần nữa nỗi lên mưa máu giữa các vị Phá Giới cảnh, chém giết nhau tranh giành về tất cả các đồ vật của mười cái xác Thiên Nhân cảnh, cường giả chỉ tồn tại trong truyền thuyết, khủng bố nhất trong mọi sử sách ghi chép của Phá Vân tinh cầu.

Cũng đồng lúc khi chữ “chết” vừa vang lên. Tại một nơi nào đó trong Hạ giới, nam tử tự xưng là “Thần” vẫn đang còn sợ hãi trước Thần thông của Vô Thường, tay chân chưa hết run rẩy bỗng nhiên cảm ứng được điều gì đó, gương mặt nhăn nhó liền khó khăn hiện lên một nụ cười.

-Anh trai, ngươi rốt cuộc cũng lộ diện rồi. Khà khà, chờ ta đi, ta sẽ sớm tìm đến ngươi thôi.

Thiên giới.

Tại Phượng gia, trong căn phòng khép kín nhưng khá lộn xộn của thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Nhân Giới, Phượng Tiên Nhã.

“Tiểu Nhã, lần cuối ta van xin nàng hãy chăm sóc tốt hai người bọn họ. Ta xin lỗi và tạm biệt…”

Cơ thể vừa được hình thành như cũ, trong đầu Phượng Tiên Nhã lúc này bỗng dưng vang lên một câu nói tuy rất xa lạ nhưng lại cũng rất quen thuộc và ấm áp, khiến lòng nàng không hiểu vì sao thắt chặt lại, trái tim quặng lên đau nhói, nước mắt trên gương mặt mỹ lệ cũng rơi xuống hai hàng cùng tiếng kêu gào thê lương thấu đến tận trời xanh của nàng.

-Không, đừng bỏ thiếp lại một mình!!!

-Nhã nhi, có chuyện gì?

Cùng lúc, Phượng Bách Lâm sau khi cảm ứng có điều kỳ lạ diễn ra trong phòng con gái, hắn đã nhanh chóng xông vào phòng nàng.

-Chuyện gì…

Thấy con gái không mảnh vải che thân đang không ngừng khóc lóc thảm thương, gần cạnh lại có hai nữ tử xinh đẹp vo sông nhưng chưa từng gặp bao giờ, dù là trong đám bạn của Phượng Tiên Nhã cùng với 12 chiếc giới nhẫn đủ loại màu sắc và cấp bậc. Trung niên hoàn toàn ngớ người, chẳng biết chuyện gì đang diễn ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.