Chương trước
Chương sau
- Trực giác của ngươi lợi hại đến như vậy?

Áp chế vị ngọt của một loại cảm xúc khó hiểu bất chợt dâng lên trong lòng, Nhược Gia Thủy cố làm ra vẻ mặt băng lãnh nhìn hắn hiềm nghi hỏi.

Trực giác là một giác quan rất đặc thù, cũng có thể nói đó là một loại cảm giác đặc biệt mà con người có thể đạt được nếu phát giác được nó và thường xuyên luyện tập. Nhược Gia Thủy cũng có trực giác, là một loại trực giác có thể khiến nàng phát hiện sát khí nhắm đến nàng, nói đúng hơn là phát hiện một hoặc nhiều đôi mắt nhìn nàng với ý định muốn giết nàng. Còn Vô Thường lại là một loại trực giác cho hắn khả năng cảm nhận được tất cả mọi ánh mắt hướng đến hắn mà không cần phân biệt tốt xấu, thù địch, là một loại trực giác được xem cao cấp hơn Nhược Gia Thủy.

Nhược Gia Thủy hiềm nghi lời hắn nói cũng là vì nàng không tin, điều đó quá vô lý, sư phụ nàng ngày trước đã từng là Thiên Vương cảnh cũng chưa làm được.

- Cô chủ có lẽ không tin nhưng điều thuộc hạ nói là thật.

Vô Thường trở lại nét mặt bình thường đáp. Lời hắn nói nàng có tin hay không là chuyện của nàng, còn hắn méo quan tâm là chuyện của hắn.

- Được rồi, ta tạm thời tin ngươi.

Nhược Gia Thủy khẽ lườm hắn một cái không tin, sau đó nàng bỏ qua vấn đề này rồi chuyển sang chủ đề chính nói.

- Nơi chúng ta sắp đến là Tam Hoa thôn, một thôn làng rất nghèo nàn, lạc hậu, trình độ tu luyện giả cũng thuộc hạng yếu nhất Thủy Long quốc, làng nằm cách Lãng Thủy thành của chúng ta khoảng 947 dặm về phía nam. Nó là một trong ba thôn duy nhất nhận được sự bảo hộ của Nhược gia ta, do vậy ngươi cũng thấy rồi đấy. Hai xe thóc sau lưng chúng ta là nguồn lương thực để trợ cấp cho Tam Hoa thôn, giúp Tam Hoa thôn tạm thời vượt qua nạn đói khi đã mất mùa vào tháng trước.

- Ồ, thế thì xem bộ Nhược gia chúng ta thật keo kiệt. Thuộc hạ xem chừng hai xe thóc tổng cộng chỉ có khoảng nghìn cân thóc, liệu nó có thể giúp đỡ được bao nhiêu người trong thôn và bao nhiêu ngày?

Vô Thường lạnh mặt nói.

Theo như hiểu biết của hắn thì một tổ chức gọi là “thôn” thông thường sẽ có từ vài trăm đến ngàn người sinh sống. Một nghìn cân thóc nếu đem đi giã ra để loại bỏ lớp vỏ gạo (chấu) sẽ chỉ còn khoảng bảy trăm, tám trăm cân đối với thóc tốt, còn tầm từ bốn trăm cân đến sáu trăm cân đối với hạt thóc xấu hoặc bình thường, chỉ với bấy nhiêu đó nếu đem chia đều cho từng người thì mỗi người chỉ có từ khoảng nửa cân đến một cân gạo, vậy họ có thể ăn được mấy lần? Đó là còn chưa kể họ cũng cần phải có hạt giống để gieo xuống đất trồng cho vụ mùa kế tiếp, đặc biệt mùa đông lại đang đến, tuyết sắp rơi nên trong khoảng 4, 5 tháng tới Tam Hoa thôn hoàn toàn không có lương thực để ăn.

Nhược gia là một gia tộc Đế cấp, về sức mạnh, diện tích lãnh chiếm cứ được ở bên ngoài Lãng Thủy thành là vô cùng lớn, thế nhưng mà vì sao họ lại chỉ cung cấp nghìn cân thóc? Họ độc ác và keo kiệt đến như vậy?

Dường như hiểu được sự tức giận trong lòng mà không thể hiện ra của Vô Thường đối với sự trợ giúp quá nhỏ của Nhược gia. Nhược Gia Thủy vội giải thích để hắn hiểu.

- Nhược gia chúng ta có lãnh thổ rất nhiều, nhưng ngươi hẳn cũng biết cường giả có tu vi Linh Nhân cảnh trở lên sẽ không cần phải ăn cơm. Thế nên Nhược gia, không, phải nói là cả Lãng Thủy thành hay những vùng lân cận đều rất ít trồng lúa, ngoài ra thì đa phần số thóc các thế lực có được đều sẽ dự trữ ở trong kho để dùng cho việc nuôi dưỡng tầng lớp trẻ tuổi chưa đột phá đến Linh Nhân cảnh, thế nên số thóc dư ra và có thể đem đi dỗ trợ người khác là rất ít. Một nghìn cân thóc Nhược gia chúng ta đưa đi trợ giúp Tam Hoa thôn đã chiếm 1/10 tổng số lượng thóc chúng ta có. Chưa kể chúng ta còn phải chừa ra thêm 2/10 số thóc khác để hỗ trợ cho hai thôn còn lại, vậy nên…

- Thuộc hạ hiểu rồi, thuộc hạ xin lỗi cô chủ vì đã hiểu lầm Nhược gia.

Nhược Gia Thủy còn chưa hết lời nhưng như thế là quá đủ để Vô Thường biết rằng bản thân hắn ngu ngốc, thế nên hắn đã lập tức nói lời xin lỗi.

Không dùng gạo, hà tất phải mua gạo chất hàng đống ở nhà cho chật đất?

Trong thế giới Tu luyện, người phàm sau khi trải qua hàng ngàn, hàng triệu cuộc chiến của tu luyện giả thì số lượng tồn tại cho đến nay đã chẳng còn bao nhiêu, ở Nam Vực, ở Thủy Long Đại Đế Quốc cũng có số lượng rất ít, hiện tại họ đa phần đều trở thành người hầu, người làm cho các thế gia tu luyện giả nên cũng không có nhiều nơi lập đất canh tác, trồng xuống lúa gạo để buôn bán kiếm tiền.

Lãng Thủy thành là một thành lớn, tu luyện giả trong thành hay ngoài thành, ở những trấn, thành vây xung quanh đều nhiều như mây, có mở đất trồng lúa cũng chỉ trồng đủ số dùng trong nhà, có trồng dư đem đi bán thì cũng chẳng được mấy lạng bạc. Do vậy, tình trạng lúa gạo thiếu hụt là điều ai cũng biết và không hề quan tâm.

Vô Thường từ lúc sinh ra, ở nhà hằng ngày đều cơm no, áo ấm, những kiến thức đơn giản này hắn không biết là phải.

- Ưm, không sao đâu.

Nhẹ cười cho qua, Nhược Gia Thủy lại nói với hắn về vấn đề khác.

- Lần này ta được cử đến Tam Hoa thôn không chỉ đơn giản chỉ đưa lương thực hỗ trợ cho thôn mà còn là đến để tìm hiểu nguyên nhân dẫn đến việc Tam Hoa thôn bị mất mùa. Và Vô Thường…

Nhược Gia Thủy bỗng nhìn Vô Thường bằng một ánh mắt ra lệnh nói.

- Ngươi sẽ là người thay ta làm việc này, đây là nhiệm vụ đầu tiên ta giao cho ngươi.

- Thuộc hạ đã rõ.

Không có lý do phải từ chối một nhiệm vụ khá dễ, Vô Thường rất đơn giản nhận lời. Tiếp đó, hắn bất ngờ lặp lại một câu mà hôm qua Nhược Gia Thủy đã từng nói với hắn.

- Vậy đó là tất cả những gì cô chủ muốn ta làm hay chỉ một phần bên trong?

“Thôn” vốn là một từ dùng để chỉ những tổ chức ít người, lạc hậu về trình độ và tu luyện giả hiếm hoi, nếu có thì thiên phú sẽ thuộc hạng rách nát từ mười sợi xích trở xuống.

Nhược gia là một gia tộc Đế cấp mạnh mẽ. Vậy thì vì lý do gì mà họ lại cử một vị tiểu thư được xem là một người có trí tuệ nhất, thiên phú cao nhất tầng lớp trẻ tuổi Nhược gia đi đến vùng hẻo lánh như Tam Hoa thôn? Chẳng lẽ chỉ vì tìm hiểu nguyên nhân vì sao thôn mất mùa?

Không, chắc chắn vẫn còn một lý do khác, một lý do mà phải cần đến bộ não sắc bén của Nhược Gia Thủy để giải quyết.

Vô Thường hỏi câu này đúng là để xác định điều đó.

Đối diện, Nhược Gia Thủy sau một lúc chần chừ liền vẫn như cũ, giữ thái độ bình đạm có chút lạnh nhạt nói với hắn.

- Khi nào cần, ta sẽ lại giao việc cho ngươi.

Đây là một câu nói đã ẩn chứa đầy đủ hám ý “sẽ cần trợ giúp nếu bí” của nàng đối với Vô Thường.

Vô Thường nhìn nàng tuân mệnh.

- Vâng.

Sau đó hắn nói.

- Xin hỏi cô chủ, không biết thuộc hạ sau khi hoàn thành nhiệm vụ có được ban thưởng một số thứ?

- Sẽ có, nhưng điều đó còn tùy vào sự biểu hiện của ngươi trước mắt ta.

Nhược Gia Thủy nhàn nhạt trả lời. Rồi bỗng nhiên nàng nghi hoặc hỏi hắn.

- Chẳng lẽ ngươi sắp đột phá rồi sao?

Nhược Gia Thủy mặc dù không có bằng chứng, nàng thậm chí cũng không biết thiên phú của Vô Thường ra sao nhưng trực giác nàng mách bảo nàng như vậy. Từ người hắn, nàng có thể cảm nhận được một luồng khí tràng đột phá đang càng ngày càng mạnh hơn tỏa ra xung quanh.

Vô Thường cũng không cần phải giấu việc sắp đột phá đối với Nhược Gia Thủy vì hắn cần nàng giúp đỡ, thế nên hắn gật đầu nói.

- Không sai. Chỉ khoảng 13, 14 ngày nữa thuộc hạ sẽ đột phá Linh Nhân cảnh nên rất cần một vùng đất yên tĩnh để bình yên đột phá.

Lời này Vô Thường vừa nói ra, dù Nhược Gia Thủy đã có sẵn tâm lý từ trước nhưng cũng phải có một hồi rung động kinh hãi không thôi.

Nhược Gia Thủy là cường giả chuyển sinh, thiên phú lại cao đến 92 sợi xích, bên cạnh có tài nguyên, dược vật đầy đủ thế nhưng cho đến tám tuổi nàng cũng chỉ là bán Linh Nhân cảnh, chờ đợi khoảng thêm một tháng nữa mới có cơ hội đột phá Linh Nhân cảnh vì kiếp trước và kiếp này của nàng có Tâm Đan khác hệ nên cần sáng tạo Thần thông. Vậy mà Vô Thường, một tên nhóc vô gia cư không có tài vật lại chỉ mới bảy tuổi đã sắp đột phá Linh Nhân cảnh. Điều này thật sự khiến nàng vô cùng khó tin.

“Có khi nào thiên phú của hắn là 100 sợi xích?” là một câu hỏi tự nảy sinh trong đầu nàng khiến nàng khiếp hãi, bởi nếu không phải 100 sợi xích, nàng tuyệt đối không tin ai có thể không cần bất cứ thứ gì trợ lực lại nhanh như vậy, chỉ bảy tuổi đã sắp đột phá Linh Nhân cảnh.

Bất quá nàng không biết, một tu luyện giả nếu không cần bất cứ thứ gì phụ trợ cho quá trình tu luyện, họ dù có thiên phú 100 sợi xích cũng phải mất ít 12 năm đến 15 năm mới có thể hoàn toàn giải khai hết sợi xích. Vô Thường có tốc độ tu luyện nhanh như vậy là nhờ vào Đạo Quả tăng lên trăm lần tốc độ tu luyện cho hắn và đang ngày càng nhiều hơn khi tu vi hắn càng mạnh, không thì muốn ở bảy tuổi đột phá Linh Nhân cảnh, hắn phải nằm mơ một giấc thật sâu.

- Được, nhưng trước đó ta muốn ngươi nói cho ta biết, ngươi có thiên phú như thế nào? Ngươi không nói, ta tất không cho.

Nhược Gia Thủy nhàn nhạt nói. Bây giờ nàng đã biết không thể dùng những lời lẽ mây gió để điều tra ahứn, đối với hắn cách tốt nhất chỉ có hỏi thật, hỏi ngay mới nhận được đáp án.

- Thuộc hạ chỉ có một sợi xích thôi, nhưng…

Vô Thường khẽ dừng lại nhìn Nhược Gia Thủy băng một ánh mắt khó có thể nói nó là gì, dường như rất bí ẩn, rất đậm ý trêu chọc lại đậm ý tà tà. Hắn nói tiếp.

- Nhưng lại có quyền năng của thiên phú 100 sợi xích. Hay cô chủ cũng có thể gọi nó là thiên phú trăm sợi quy nhất.

- Thiên phú trăm sợi quy nhất?!

Nhược Gia Thủy ban đầu nghe đến 100 sợi xích hắn tự nhận thì rất kinh hãi, rung động và bỡ ngỡ. Nhưng mà khi nghe đến “thiên phú trăm sợi quy nhất”, nàng không thể hiểu đó là gì, thậm chí nàng còn chưa bao giờ nghe đến.

Mà khoan, một sợi xích lại có quyền năng của thiên phú 100 sợi xích, đây là chuyện quái gì? Điều này thậm chí nàng còn chẳng bao giờ thấy một tí tin tức nào trong ghi chép của rất nhiều quyển sách cổ về các cường giả lẫy lừng trăm, ngàn, vạn, triệu năm trước.

- Gì mà thiên phú một sợi xích lại có quyền năng của 100 sợi xích, ngươi lừa ta đúng không?

Nhược Gia Thủy trợn mắt lên nói. Đối với kiến thức, hiểu biết của nàng thì đây là điều quá khó tin, không thể không tin.

Trước mặt nàng, Vô Thường lập tức đưa ngón tay che miệng ra hiệu nàng nhỏ giọng lại, tránh để đoàn người nghe đến thiên phú của hắn. Hắn cười nhạt nói.

- Cô chủ, chuyện mà người chưa biết về thế giới rộng lớn này còn rất nhiều. Không tin thi cô chủ tự suy ngẫm lại xem, nguồn lực lượng sức mạnh đang tràn ngập cơ thể ta là thứ gì?

- Là gì? Đó không phải do thân thể ngươi cường tráng hơn người và ngươi cũng đang tu luyện thân thể?

Nhược Gia Thủy nhíu mày nói. Nàng từ lầu đầu gặp hắn, biết được trong cơ bắp hắn có một loại lực lượng ngang bằng với những đòn đánh được cường hóa bằng linh lực của Linh Nhân cảnh thì chỉ cho là do hắn sinh ra đã có cường lực hơn người, vả lại hắn cũng từng khẳng định với nàng là hắn đang đi theo con đường Thể Tu nên thứ sức mạnh bất thường đó nàng không hề thắc mắc.

Giờ nghe hắn hỏi, nàng bắt đầu có cảm giác bản thân đã có chút gì đó sai lầm khi nghĩ sức mạnh khí lực đó của hắn là do sự tập luyện bình thường tạo thành.

“Có thể hắn đã tu luyện một thứ gì đó” là câu hỏi bỗng dưng hiện lên trong đầu của một người thông minh như nàng, khiến nàng phát hiện tên nhóc này càng lúc càng bí ẩn, khó lường.

Lúc này, Vô Thường cười cười nói.

- Đúng là thuộc hạ đang có ý định bước vào con đường Thể Tu, nhưng thật ra thì… mà thôi. Như thuộc hạ đã từng nói, những điều bí ẩn của thuộc hạ vẫn đang còn chờ cô chủ khai phá, thế nên cô chủ hãy tự tìm đáp án nhé.

Vừa dứt lời, Vô Thường cũng không để Nhược Gia Thủy nói gì thêm, hắn hỏi.

- Khoảng bao lâu nữa chúng ta sẽ đến được Tam Hoa thôn vậy thưa cô chủ?

- Ba ngày đường.

Lạnh lùng nói một câu với Vô Thường, Nhược Gia Thủy vội hô lên với đoàn người, ngựa khi chỉ vừa rời khỏi cổng Nam của Lãng Thủy thành tầm hai dặm đường.

- Dừng lại.

- Ngươi, rời khỏi kiệu xuống xe thóc ngồi.

Khi xe dừng lại, Nhược Gia Thủy tức giận hậm hực chỉ tay vào Vô Thường quát lớn đuổi hắn ra ngoài.

“Đúng là thuộc hạ đang có ý định bước vào con đường Thể Tu, nhưng thật ra thì…” Nhược Gia Thủy khi nghe đến câu này, trong lòng liền rất háo hức mong chờ hắn cho nàng một đáp án khiến nàng thỏa mãn, nàng có thể tin tưởng và chứng thực, cũng như mở được một móc xích trên người hắn. Thế nhưng không ngờ hắn lại nói “mà thôi”, hai từ này đã phá nát hết sự háo hức, sự mong chờ được biết đáp án của nàng, nàng dĩ nhiên tức giận vì hắn rõ ràng là đang trêu đùa nàng.

- Mau lên!

Nàng ấm ức bật thét lớn.

- Vâng, thuộc hạ đi ngay. Xin lỗi đã làm phiền cô chủ.

Nghiêm nét mặt, Vô Thường cuối chào Nhược Gia Thủy một cách lễ phép liền bước xuống xe kiệu, lùi thủi đi ra xe thóc ở phía sau, leo lên rồi nằm trên những bao thóc cùng nụ cười nhạt trong lòng.

“Con thỏ con, ngươi không thoát khỏi bàn tay ta đâu. Khà khà khà…”.

Nhược Gia Thủy tức giận, Vô Thường đương nhiên là biết nguyên nhân vì vốn dĩ hắn là người cố tình tạo ra nguyên nhân đó.

Trong bí kíp cua gái không biết hắn lụm được ở đâu có đoạn từng chỉ bảo rằng “làm cho một cô gái tức giận cũng là một biện pháp khiến cô gái đó khắc sâu gương mặt chúng ta vào đầu. Từ đó mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng đi rất nhiều cho con đường phát triển tình cảm phía trước”. Vô Thường cố ý làm nàng tức giận cũng là vì như thế. Hắn sẽ khiến tiểu nữ này không thể quên được gương mặt hắn trong những ngày sắp tới.

Tất nhiên sự tức giận của nàng sẽ phát triển theo hướng tốt, xấu, hảo cảm, căm ghét hay tình yêu đều phụ thuộc vào cách nhìn của trái tim nàng đối với hắn. Nhưng hắn cũng rất tự tin vào tính cách của nàng cùng với biểu hiện của hắn, ghét hắn là điều có thể có và tình cũng tương tự.

- Khởi hành.

Giọng lạnh băng của Nhược Gia Thủy vang lên. Cả đoàn người lần nữa di chuyển trên con đường đất nâu xạm.

....

Cảm tạ nobitaxu9xxx ủng hộ 200 TLT.

Cảm tạ Tieungaonhansinh ủng hộ 15 kim phiếu.

Cảm tạ minh388 ủng hộ 1 Kim phiếu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.