Lão thôn trưởng vừa mới xoay thân già chạy đi được hai bước trong khi còn chưa trao đổi thêm với Vô Thường về dụng cụ để nấu, số lượng không biết có đủ đáp úng cho gần năm trăm người dân ăn thì Vô Thường vội hô lên, kêu gọi lão đứng lại.
Chờ khi lão dừng lại nhìn hắn, hắn nói.
- Mà thôi. Bốn con sói này và một số loại rau, nấm có thể ăn được ta xin nhờ thôn trưởng giải quyết, phân chia cho người dân trong thôn. Ta mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi một chút.
Không rõ số lượng người dân là bao nhiêu nhưng cũng đếm được sơ sơ lúc phát thóc, Vô Thường nhìn xác năm con sói cũng đoán là không thể phân chia đủ cho người dân ăn, do vậy hắn lựa chọn về ngủ cho tiện, mọi thứ còn lại để lão thôn trưởng sắp xếp.
- Chúc thôn trưởng ngủ ngon. Còn tấm bản đồ này cũng xin trả lại ngài. Cảm ơn.
Bỏ lại toàn bộ rau, nấm, bản đồ da trâu dắt trên lưng, chỉ cầm xác một con sói và “áo túi” có chứa đựng các loại dược liệu, nguyên liệu, hương liệu cần có cho món thịt nướng thêm thơm ngon, Vô Thường chào lão thôn trưởng rồi chuẩn bị đến nhà củi gần cạnh chui vào.
Bất quá đi được vài bước, hắn lại quay về hỏi lão thôn trưởng đang đứng yên tính toán việc phân chia thịt sói.
- Thôn trưởng, lão nhân ngài có bộ đồ nào để cho ta mượn mặc tạm không, ừm, nhà tắm nơi nào, nhà bếp ở đâu?
Nhíu mày nhìn hắn một giây, thôn trưởng nói “ngươi đợi ta một chút” rồi chạy vào phòng. Vài giây sau, lão cầm một bộ đồ nhỏ và khá cũ đi ra.
- Đây là đồ của cháu ta ngày trước, ngươi cứ mặc đi. Còn nơi tắm thì là cái giếng bên kia kìa, nhà bếp ngay sát cạnh kho củi thôi.
Chỉ tay vào một phía đằng sau Vô Thường, lão thôn trưởng nói.
- Vâng, cảm ơn ngài thôn trưởng.
Cầm lấy quần áo, Vô Thường mang theo đồ nghề về kho củi, cởi đồ và tắm rửa trong khi lão thôn trưởng đã bắt đầu kinh ngạc về câu hỏi “thằng nhóc đó làm thế nào giết được năm con sói to lớn như vậy, không khỏi quá ghê gớm rồi hay sao?”.
Về phòng củi, Vô Thường sau khi tắm rửa, hắn đem thịt sói xuống bếp. Nhân lúc người ta bắt đầu ồn ào đến nhà thôn trưởng vì thịt sói, dưới ánh nến trong nhà bếp hắn nấu nước sôi, cạo lông, tẩy nội tạng, sau đó cầm dao xẻ thịt chia thành hai phần lớn nhỏ, một phần nhỏ đem nướng sơ xài để bản thân dùng trong đêm, một phần lớn thì bỏ vào nồi và ướt gia vị, chờ đợi sáng sớm sẽ làm liền nhiều món ăn tận hưởng.
Gần ba giờ tiếp theo, hắn sau một lúc tu luyện liền nhắm mắt, đưa thân thể nằm dài trong đống củi cứng đi ngủ.
Trong khi đó, tại căn phòng tuy nhỏ nhưng rất gọn gàng và đầy hương thơm của Nhược Gia Thủy, một lão giả sau một hồi gõ cửa phòng liền đi vào báo cáo những hoạt động ngày hôm nay của Vô Thường cho vị tiểu thư danh giá nhất Nhược gia mà hiện lão đang phải bảo vệ.
- Bẩm tiểu thư, tên tiểu tử này quả thật giống hệt như những gì tiểu thư miêu tả. Qua một ngày quan sát, lão nô mặc dù không hiểu hắn đang làm những thứ gì nhưng vẫn đại khái biết được hắn là một người thông minh, có tài nghệ.
- Được rồi, ta không cần ngươi khen hắn trước mặt ta, ta bây giờ chỉ muốn nghe ngày hôm nay hắn đã làm những gì thôi.
Dưới ánh trăng huyền dịu, Nhược Gia Thủy úp sách lại nhàn nhạt nói với lão giả. Xem bộ nàng vẫn chưa ngui được cơn tức đối với Vô Thường không lâu về trước
Lão giả bắt đầu tường thuật lại những gì bản thân đã thấy Vô Thường hành động trong một ngày hôm nay.
- Kể từ khi tiểu thư ra lệnh cho hắn và giao ba tên Linh Nhân cảnh để hắn sai bảo. Hắn đầu tiên là đào đất ở một mảnh ruộng rồi bẻ cây cỏ gần đó, không biết có ý định gì. Sau đó hắn chạy ra bờ sông và cứu hai đứa nhóc trong thôn sắp chết đuối, một lúc sau hắn tìm một cái cây gần sông ngồi xuống tiếp tục đào đất. Kế tiếp hắn chạy về thôn nhờ ba tên Linh Nhân cảnh tiểu thư giao cho hắn đi kêu gọi năm mươi người dân đứng ở cổng làng chờ hắn phân công công việc, riêng hắn thì lại tiếp tục chạy đi đào đất. Đào một lúc, hắn lấy ba mẫu đất có màu khác nhau chạy về rồi phân công cho người dân ở cổng làng, bắt họ đào đất thay hắn ở vị trí mà hắn đã đánh dấu gần con sông.
- Cuối cùng thì hắn chạy vào rừng để đào đất, nhưng trước khi đào hắn đã tự cắt máu ở tay để dẫn dụ sói đến và giết chúng. Sau đó hắn mang theo các loại cây lạ mà lão nô chưa từng gặp hay để ý đến, nấm và một vài cây thảo dược dân gian cùng với xác năm con sói về làng cho đến hiện tại đang nằm ngủ ở kho củi.
- Báo cáo của lão nô đã hết thưa tiểu thư.
Nguyên bản lão giả muốn nói chi tiết, rõ ràng rành mạch hơn về các hành động lạ của Vô Thường cũng như những điều mà bản thân lão suy ngẫm về hành động đó của hắn, thế nhưng Nhược Gia Thủy đã nói chỉ muốn biết tiểu tử Vô Thường đã làm những gì cho nên lão đành nhanh gọn báo cáo.
Nghe xong bài báo cáo đơn giản, ngắn gọn, dễ hiểu, Nhược Gia Thủy lập tức nhìn lão nói gấp.
- Nói cho ta biết hắn làm như thế nào giết được năm con sói lớn như vậy.
Lão giả điềm tĩnh trả lời.
- Tiểu tử này không biết đã tu luyện cái gì, nhưng hắn không những có được thân thể khá cứng, sức lực to lớn có thể đấm một quyền nổ nát đầu sói mà còn có thể tạo ra một loại sức mạnh tương tự như linh lực hộ thể để bảo vệ bản thân và đẩy lùi năm con sói. À phải rồi, lão từng nghe hắn hô lên “Khí công, kình lực” trong lúc giết sói, nên lão suy đoán đó có lẽ là thứ sức mạnh hắn tu luyện và sử dụng. Năm con sói lớn chính là bị hắn sử dụng “khí công, kình lực” giết chết chỉ trong tích tắc năm giây.
- Ngươi thấy thân thủ hắn thế nào, có bị con sói nào đánh trúng không?
Nhược Gia Thủy khôn khéo hỏi.
Câu hỏi này của nàng sẽ giúp nàng không bị ai nghi ngờ và phát hiện ra một tia lo lắng trong lòng nàng đối với Vô Thường, đối với cái tên mà có lẽ còn thần bí hơn cả nàng. Họ sẽ chỉ cho là nàng đang cố dò xét thực lực của hắn.
“Xem ra khi quay về phải điều tra thân phận tên này mới được” là quyết định của nàng lúc này.
Lão giả khẽ nhíu mày khi nhớ lại hình ảnh Vô Thường giết sói, nói.
- Thân thủ của hắn rất nhanh, rất linh hoạt và mạnh mẽ, năm con sói thậm chí còn chưa chạm được vào hắn thì đã bị hắn đánh chết mất. Hừm... rất kỳ quái thưa tiểu thư, đáng lẽ với độ tuổi và thân phận nghèo nàn được tuyển thành người hầu của tên tiểu tử này thì hắn không nên có những biểu hiện quá xuất chúng như hiện tại, biểu hiện này nếu hắn là thiếu niên, thanh niên lão nô còn tin được, nhưng mà hắn chỉ mới bảy, tám tuổi thì… lão nô e rằng tên tiểu tử này có xuất thân không đơn giản, tiểu thư cần tra rõ hơn để đề phòng điềm xấu.
- Chuyện này ta đã tự có sắp xếp, ngươi không cần bận tâm.
Khẽ nhẹ lòng khi biết được Vô Thường không có thương tích gì nghiêm trọng, Nhược Gia Thủy nhàn nhạt đáp lời gợi ý của lão giả, tiếp đó nàng nhìn lão hỏi về vấn đề khiến nàng thắc mắc nhất.
- Trong suốt ngày hôm nay hắn đều đi đào đất? Ngươi có thể kể rõ chi tiết hơn được không?
Lão giả như đã có chuẩn bị từ trước nói.
- Theo lão nô quan sát và tổng hợp lại, hắn mặc dù đào đất rất nhiều nhưng mấu chốt là khi hắn đào lên được ba nhúm đất có màu khác nhau, một màu nâu đen nhạt, một màu đỏ đen sậm và một nhúm đất có một nửa màu nâu đen nhạt, một nửa màu đỏ đen sậm. Lão nô từ đầu đến cuối vẫn luôn thắc mắc không biết trong ba mẫu đất này có ẩn chứa điều gì, chẳng lẽ có liên quan đến nguyên do Tam Hoa thôn mất mùa, mà cũng rất có…
- Ưm, ngươi đi đào đến ba mẫu đất đó cho ta xem.
Lão giả còn chưa nói hết, Nhược Gia Thủy đã nhanh chóng chen lời nói. Theo kiến thức của nàng, màu đất ở một vùng đất có cùng khí hậu, có cùng kiểu địa hình thì không thể có được ba màu khác nhau như vậy, nếu có ắt hẳn là có vấn đề.
Vả lại nếu suy xét kỹ lưỡng, lúa được trồng trên đất nên nếu đất có vấn đề thì lúa dĩ nhiên cũng phải có vấn đề. Do vậy, nàng cần phải xem xét ba mẫu đất Vô Thường từng đào để thử đoán Vô Thường đang muốn làm gì, từ đó mới thấu hiểu được trình độ của hắn cao thâm đến mức nào.
- Đây thưa tiểu thư, lão nô đã đào sẵn từ trước.
Móc từ trong giới nhẫn ra một túi vải chứa ba cục đất khác màu, lão giả cung kính đưa cho Nhược Gia Thủy.
Nhược Gia Thủy cầm lấy túi vải để lên bàn, sau khi nàng thắp sáng nến trên bàn lên liền mở túi ra, nhìn chằm chằm ba mảnh đất trong vài giây.
Lúc này, lão giả cũng chủ động nói cảm nhận của bản thân về ba cục đất khác màu này.
- Thưa tiểu thư, cục đất có màu nâu đen nhạt là đất ở những mảnh ruộng của Tam Hoa thôn, lão nô nhận thấy chúng rất xơ xác, cầm vào sẽ có cảm giác như là những hạt cát chụm lại, có thể vỡ ra bất cứ lúc nào nên lúa không thể sống nổi cũng là điều dễ hiểu khi loại đất này đã không còn dưỡng chất gì để nuôi trồng lúa. Còn mẫu đất màu nâu đen đỏ sậm là đất nằm ở gần bờ sông, lão nô cảm thấy nó vẫn còn dưỡng chất đủ để nuôi trồng cây. Do vậy theo suy luận của lão nô, những mảnh ruộng của Tam Hoa thôn đã trở thành mảnh ruộng chết, trồng lúa hay trồng ngô đã không được, họ nên đổi địa điểm trồng lúa ra gần bờ sông hoặc ở đầu bên kia bờ sông mới có thể thu hoạch.
Nghe lời nói lão giả văng vẳng vang lên bên tai, Nhược Gia Thủy cũng đặt tạm chúng sang một bên, bàn tay nàng khẽ vươn ra chạm vào từng mảnh đất để cảm nhận.
Khoảng vài giây qua đi, nàng nhíu mày suy ngẫm trong đầu.
“Bản thân ta không có Sinh Mệnh thuộc tính hay Mộc thuộc tính nhưng ta vẫn dám chắc, đất ruộng của Tam Hoa thôn đã gần như cạn kiệt sinh mệnh lực, nếu để qua hết mùa đông này thì chắc chắn sẽ trở thành đất khô, đất của hoang mạc”.
“Đất ở bờ sơn không bị suy cạn sinh mệnh nhưng đất trong thôn lại bị, quả thật rất kỳ lạ. Chẳng lẽ ở gần thôn có vật gì ở dưới lòng đất hấp thu đi sinh mệnh của đất?”.
Nhược Gia Thủy đúng là một nữ nhân rất thông minh, bản thân tuy không có năng lực cảm ứng sinh mệnh lực, sức sống lực của đất nhưng bằng cảm giác vẫn có thể hiểu chúng đã mất đi sinh mệnh. Bất quá vì nàng không biết cỏ cây trong vùng cũng bị hút đi sinh mệnh và không giàu kinh nghiệm bằng Vô Thường nên chỉ suy đoán được nó nằm dưới lòng đất gần Tam Hoa thôn chứ không suy nghĩ rộng rãi được như Vô Thường.
Nếu lúc này người tìm hiểu nguyên nhân Tam Hoa thôn mất mùa không phải Vô Thường mà là nàng hay người khác nhưng lại không có thuộc tính Mộc, Sinh Mệnh, có lẽ mãi cho đến về sau họ vẫn chưa được tìm ra được thứ đã gây ra nguyên nhân mất mùa của Tam Hoa thôn.
- Ngươi có biết tại sao hắn sai người đi đào đất không?
Nàng lườm mắt đẹp nhìn lão giả hỏi.
- Lão nô không biết hắn làm vậy là có mục đích gì, nhưng hắn sai người đi đào đất là để tìm các nơi có mẫu đất có hai màu thưa tiểu thư.
Lão giả trả lời.
- Ừm, ngươi về đi, ta muốn nghỉ ngơi. Ngày mai lại thay ta quan sát hắn hành động.
Trả lại ba mẫu đất cho lão giả, Nhược Gia Thủy đuổi người. Nàng bấy giờ đã có những tư liệu nàng cho là đã cần thiết, thế nên cũng không cần lão báo cáo gì thêm nữa.
- Vâng thưa tiểu thư.
Cung kính chào một cái, lão giả lập tức như làn gió rời khỏi phòng.
“Để xem ngươi sẽ làm được gì”.
Suy nghĩ trong lòng một câu như vậy đối với Vô Thường, Nhược Gia Thủy bước ra ngoài đóng cửa, tắt nến phòng và ngồi xuống uống một viên Tụ Khí Đan tu luyện, nhanh chóng tích lũy linh lực nhàm sáng tạo Thần thông để đột phá Linh Nhân cảnh.
Đến Tam Hoa thôn, Nhược Gia Thủy có ba mục đích chính. Một là tìm hiểu nguyên nhân Tam Hoa thôn mất mùa đã được bàn giao cho Vô Thường. Hai là tìm hiểu một bí ẩn của Tam Hoa thôn được tầng lớp cao tầng Nhược Gia giao. Và ba chính là để đột phá Linh Nhân cảnh.
Với thiên phú 92 sợi xích, bản thân cũng từng là cường giả đỉnh cao một thời nên khi đột phá Linh Nhân cảnh Nhược Gia Thủy tự biết bản thân sẽ tạo ra một loại dị tượng khác thường, có khả năng cao là trở thành đích nhắm của rất nhiều kẻ thù của Nhược gia. Do vậy, đến Tam Hoa thôn đột phá chính là chủ ý che mắt của nàng và của tầng lớp cao tầng Nhược gia nhằm che mắt bàn dân thiên hạ về sự tồn tại của một vị thiên tài cấp bậc Đế Vương chưa từng xuất hiện ở Nam Vực.
Sáng sớm đầy hơi sương. Trong khi mọi người còn chưa thức giấc thì Vô Thường đã ngồi dậy nhóm bếp, cầm chảo, xào rau, nướng thịt, hầm canh, một mình hắn đồng lúc làm năm món ăn có liên quan đến thịt sói đã ướt đầy đủ vị đêm hôm qua.
Mãi cho đến khoảng một giờ sau, khi chỉ còn một nồi thịt hầm thập tam vị cần có thêm một giờ nữa mới xong, Vô Thường đi đến gõ cửa của Thôn trưởng.
- Két.
Thôn trưởng vừa mở cửa bước ra, một mùi thơm đã ngay lập tức ập đến khiến ruột lão sôi trào vị đói, cuống họng không tự chủ được nút khan liên tục, miệng bất giác hô lên.
- Thơm quá!
- Ừm, vậy lão có muốn ăn không?
Giọng của Vô Thường đứng chỉ đến ngang bụng lão vang lên.
- Có, tất nhiên có rồi.
Lão lập tức vui mừng trả lời rồi ngay sau đó liếc xuống bên dưới thấy Vô Thường, trong lòng bất giác hiện lên một tia kinh dị, khác lạ. Tên tiểu tử này không lẽ tốt tính, nấu nướng các món rồi còn mời mình ăn?
Vô Thường nhìn lão hỏi.
- Nhà thôn trưởng có mấy người quan trọng?
- Chỉ có ta và vợ ta thôi, con ta ra riêng ở hết rồi.
Lão giả trả lời nhanh gọn.
- Ừm, vậy thôn trưởng theo ta, ta có làm vài món tặng cho thôn trưởng.
Nói rồi, Vô Thường cũng lập tức dẫn đầu đi đến nhà bếp. Thôn trưởng sau tích tắc ngẩn người rồi cũng theo sau hắn.
Khi đến nơi, Vô Thường lấy một cái mâm treo ở vách rồi lấy ra một dĩa thịt nướng, một dĩa thịt kho, một tô canh thịt, một dĩa thịt xào rau đặt lên mâm rồi đưa cho lão thôn trưởng.
- Biếu tặng thôn trưởng vì đã cho ta quần áo và nơi ngủ.
Vô Thường nở một nụ cười hiền hòa nói.
Lão thôn trưởng vội thở dài nói.
- Ta xin lỗi vì sự bất tiện, nhưng mà Thủy tiểu thư đã…
- Không, ta hiểu. Cô chủ muốn ta ngủ ở đâu thì ta ngủ ở đó thôi. Được rồi, thôn trưởng hãy mang về phòng cùng thôn trưởng phu nhân tận hưởng thử tay nghề của tiểu ta như thế nào.
Vô Thường cắt lời nói.
Lão thôn trưởng sau vài giây nhìn Vô Thường nét mặt, vả lại bản thân cũng đang đói muốn chết, lão làm sao lại không muốn ăn, thế nên lão cũng chỉ đành gật đầu nói lời cảm ơn rồi bưng mâm thức ăn quay trở về phòng, cùng người vợ đã lâu rồi chưa được ăn ngon tận hưởng một bữa ngon lành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]