Chương trước
Chương sau
- Mong được chỉ giáo thêm nhé, Thanh Minh trưởng lão. Lần này ngươi sẽ chỉ còn một cơ hội nữa mà thôi.

Trưởng lão trọng tài quay về chỗ cũ, Bách Thế cũng nói một câu mà dường như là đang xỉ nhục đối với Thanh Minh. Sau đó hắn cưỡi chim lửa rời đi, kéo giãn khoảng cách đôi bên nhiều hơn để tạo điều kiện cho Thanh Minh có cơ hội được phản đòn.

Nhưng mà có vẻ Thanh Minh trưởng lão không cần đến lòng tốt đó. Bách Thế vừa quay người đi thì hắn đã điên người bật thét lên, sức mạnh linh lực trong người cũng điên cuồng vận chuyển dữ dội.

- Thằng nhãi, đừng tưởng đánh trúng ta một đòn thì tự cho rằng ngươi rất mạnh. Bây giờ ta sẽ cho ngươi thấy đâu mới là sức mạnh thật sự!

- Thủy Đao Loạn Vũ!

Thủy linh lực sôi trào, Thanh Minh động ý niệm giải phóng linh lực tạo ra một cơn mưa lưỡi liềm mang theo sức mạnh, tốc độ cùng sự sắc bén đạt đến ngưỡng chia tường, sẻ núi, phóng về phía Bách Thế.

- Thủy Hà Bộ Pháp!

Thanh Minh dường như đã hiểu Bách Thế không tầm thường, có lẽ Thủy Đao Loạn Vũ sẽ không làm gì được hắn nên ngay khi vừa tung Thủy Đao Loạn Vũ, Thanh Minh cũng đã lập tứ sử dụng chiêu thứ hai trong Thủy Hà Ngục – Thủy Hà Bộ Pháp, vận chuyển linh lực theo một cơ chế phức tạp trong cơ thể rồi đưa đến hai chân, giúp hắn tăng mạnh tốc độ di chuyển.

- Thủy Lưu Kiếm!

Có được tốc độ, Thanh Minh vẫn chưa dừng lại mà là nhanh tay tính toán giết về Bách Thế nếu hắn sống qua được Thủy Đao Loạn Vũ. Hắn chỉ trong tích tắc sử dụng một loại chiêu thức cho phép hắn đưa Thủy linh lực bao quanh cánh tay phải, khiến cánh tay đó từ bình thường trở thành một thanh bảo kiếm rồi tiếp đó hắn lại phối hợp với Thần thông “gia cường thủy” để làm tăng thêm vài lần sức mạnh cho lớp Thủy linh lực trên cánh tay, hoàn toàn biến đổi cánh tay phải của hắn trở thành một món vũ khí đoạt mạng ngang tầm với Linh Khí Tông cảnh tầng 4, tầng 5.

Chỉ cần tay hắn chém ra một nhát này, Bách Thế hay chiêu thức nào cũng đều sẽ đứt ra làm đôi!

- Vù!

Làm xong hết thảy, Thanh Minh bất chấp việc bản thân đang trần chuồng, con cờ u đầy lông đang lủng lẳng trong cơn gió lạnh trước hàng ngàn ánh mắt của người theo dõi, hắn theo ngay sát phía sau Thủy Đao Loạn Vũ để chờ thời giết chết Bách Thế chỉ trong một chiêu.

Đối diện với cách tấn công “lớp nguy ẩn lớp hiểm”, Bách Thế không hề có một chút dao động tâm tình giật mình nào, hắn sau khi chỉ cần một cái liếc thoảng qua cũng đã biết Thanh Minh đang lao đến có mục đích gì liền dùng ý niệm, đưa con đại bàng lửa xanh bay đi một hướng.

Còn bản thân Bách Thế thì đứng trên không dậm chân nhảy lùi về sau để cố lấy thêm khoảng cách so với Thủy Đao Loạn Vũ.

- Hỏa thuật, Hỏa Đạn Liên Kích!

Bách Thế bạo phát Hỏa linh lực, xung quanh hắn lập tức xuất hiện hàng trăm viên hỏa cầu nhỏ chỉ rộng chừng 10cm đến 15cm mà bắn phá về phía trước, một đối một với lưỡi liềm của Thủy Đao Loạn Vũ.

- Đùng đùng đùng đùng…

Một lần nữa kiến thức bị phá vỡ lập lại, hỏa đạn của Bách Thế va chạm với thủy lưỡi liềm của một người mạnh hơn 4 lần thế mà cự nhiên lại hóa giải lẫn nhau, cùng nhau tan biến.

- Không cần biết ngươi dùng các chó má gì gian lận hay bản thân ngươi vốn không phải người có thiên phú 83 sợi xích hoặc có tu vi cao hơn Tông cảnh tầng 1. Ngươi lúc này tất phải chết!

Hỏa đạn cùng thủy lưỡi liềm tan biến cũng là lúc gương mặt tràn ngập sát ý của Thanh Minh hiện ra cùng một nụ cười tà ác.

- Vút!

Tốc độ Thanh Minh bỗng dưng tăng cao, cả cơ thể hắn lập tức hóa thành quanh ảnh chém về hướng Bách Thế, quyết tâm phân tên khốn nạn dám cướp đi tài sản và danh dự cường giả Tông cảnh tầng 3 của hắn.

- Thiên Nhãn!

Bách Thế tuyệt không phải kẻ đơn giản. Ngay khi Thanh Minh hóa thành tia lưu quang, Bách Thể bất chợt dùng đến một chiêu thứ kỳ lạ cho phép hắn tăng cường mạnh khả năng tư duy và phản xạ. Nhờ đó hắn hoàn toàn có thể nhìn thấu được tất cả hành động của Thanh Minh trong tia lưu quang.

“Tốc độ là…

Tư thế này, cử động này sẽ chém theo hướng là…

Cánh tay phải có gia cường sức mạnh mà nếu dùng thiên phú 83 sợi xích của ta, ta hoàn toàn không thể chống đỡ được. Ừm… ngoài cánh tay phải này thì những bộ phận khác đều không có phòng hộ, là cơ sở để ta lợi dụng tấn công.

Thanh Minh, tốc độ của ngươi đúng là rất nhanh, ta với năng lực đang bị hạn chế thì không thể theo kịp. Tuy nhiên để đối phó với tốc độ của ngươi thì không nhất thiết ta cần phải nhanh bằng ngươi.

Một người chậm thắng được người nhanh chính là ở chỗ…”

- Chết!

- Thủy Lưu Hà Trọng Trảm!

Lao đến phạm vi tuyệt đối gần Bách Thế, Thanh Minh dữ tợn giơ cao tay phải, một nhát chém không hề hoa mĩ nhưng cực kỳ sắc bén chéo thẳng một đường bắt đầu từ cổ của Bách Thế chéo xuống.

“Chính là ở chỗ biết chọn thời điểm ra chiêu!”

Bách Thế vốn đã biết trước việc Thanh Minh ngoài cánh tay phải ra thì cơ thể không phòng bị, không những thế hắn còn tính toán được hướng ra chiêu và tốc độ ra chiêu của Thanh minh. Vậy nên ngay khi Thanh Minh gần bước vào phạm vi và chuẩn bị chém xuống, hắn đã ngay lập tức lợi dụng chân dài hơn tay mà đá ngang một đường vào không khí.

Đúng, là một đá vào không khí nhưng vì tốc độ di chuyển của Thanh Minh quá nhanh, thành ra một đá đáng lẽ đá vào không khí thì lại tung thẳng vào eo của Thanh Minh.

- …!

- Linh lực hộ thể.

Mặc dù rất giật mình kinh hãi khi Bách Thế không ngờ tung cước quá chuẩn sát, nhưng Thanh Minh cũng phản ứng rất nhanh, kịp thời tạo ra linh lực hộ thể trong chớp mắt để đảm bảo không chịu quá nhiều sát thương từ một cước mà có lẽ là nó ẩn chứa sức mạnh của Thể thuật.

- Ùng!

Một cước này của Bách Thế dường như cũng không có gì kinh khủng, nó chỉ mạnh tựa như một đòn công kích bình thường nên nhờ linh lực hộ thể, Thanh Minh chỉ là bị đẩy về phương xa chứ không hề lãnh thêm chút thương tích nào.

Bất quá thì… mọi thứ dường như đều đã được Bách Thế lên kế hoạch từ đầu mà không ai có thể ngờ đến.

- Hỏa Điêu, nuốt hắn!

Từ phía sau lưng của Thanh Minh, nơi mà Thanh Minh sẽ bay đến, một con đại bàng lửa màu xanh lục cao to 5m bỗng nhiên xuất hiện, bay thẳng một đường đối lập với Thanh Minh, khiến khoảng cách cả hai được rút ngắn lại cực nhanh.

Miệng con đại bàng há to lên, chờ trực được nuốt Thanh Minh vào người và có thể là một tiếng “ĐÙNG” lần nữa sẽ xảy ra trên Chiến Vân Đài.

- Chết tiệt!

- Thần thông Thủy Thân!

Khoảng cách không đủ rộng, thời gian là quá bé, Thanh Minh đã không thể làm được gì nữa trong tình huống này. Hắn cứ để như vậy thì hắn chắc chắn sẽ chết nếu như hứng trọn tiếp một vụ nổ lớn. Hắn buộc phải tiêu hao một lượng lớn Thủy linh lực để sử dụng Thần thông còn lại của bản thân.

Thần thông xuất, ngay bên cạnh Thanh Minh chợt xuất hiện một Thanh Minh khác nhưng có cấu tạo cơ thể hoàn toàn bằng nước chứ không giống hệt từ kẻ chân đến màu tóc của Thanh Minh. Thủy phân thân này vừa xuất hiện liền đánh mạnh vào người Thanh Minh, đẩy Thanh Minh rơi xuống phía dưới, còn bản thân nó thì trở thành vật thế thân, bị miệng của con đại bàng cạp vào bụng.

- Soạt!

Ở trong bụng con đại bàng, thế thân Thanh Minh lập tức bị hàng trăm cây gai lửa đâm xuyên qua người ở mọi bộ phận. Con đại đàng lửa cũng vì hoàn thành chiêu thức này mà biến mất.

- Khá lắm tiểu tử. Ngươi là kẻ thứ ba ép ta phải sử dụng đến chiêu thức tối thượng của Thủy Hà Ngục.

Đứng ở một khoảng trên không trung vài mét, Thanh Minh dùng một gương mặt dữ tợn khó nói nên lời nhìn Bách Thế quát lên.

- Đi chết đi!

Trong tay của Thanh Minh bỗng chốc xuất hiện bốn viên thủy châu. Bốn thủy câu này trong chớp mắt liền bị hắn ném về bốn phía bao quanh Bách Thế. Ngay lập tức, một luồng sức mạnh kỳ lạ được sinh ra.

Từ bốn viên thủy châu nho nhỏ, nước tựa như thác đổ ào ạt chảy ra mênh mông, rộng lớn.

Trong lúc Bách Thế dường như có vẻ đã đứng hình, chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Thanh Minh lại tiếp tục giơ hai tay lên cao, bốn dòng nước như nghe lệnh, lập tức kết nối lại với nhau tạo thành bốn thác nước khép kín.

- Thủy Hà Trọng Ngục!

Chiêu thức thành, pháp tắc gia uy, Bách Thế lúc trước không đi thì nay liền bị một lực lượng khó nói giữ chân lại, mọi cử động muốn rời khỏi vị trí dường như là không thể. Hắn cứ như thế, bị bốn dòng nước cuốn lấy, vồ lấy, nuốt trọn lấy từ trên không trung.

- Chết!

Hai tay Thanh Minh dần dần ép lại, dòng nước nuốt Bách Thế trở nên cứng hơn, siếc hơn, áp suất bên trong nước cũng bắt đầu mạnh hơn, tàn phá lên khắp cơ thể của Bách Thế.

Tay Thanh Minh càng siếc một cách có vẻ khó khăn, sức hủy diệt bên trong lại càng lớn, Bách Thế càng lãnh thương tích lại càng thêm trầm trọng.

- Đó là Thủy Hà Trọng Ngục lừng lẫy của Thanh Minh trưởng lão, mọi người mau nhìn.

- Bách Thế trưởng lão xong đời rồi!

- Khiến Thanh Minh trưởng lão phải chật vật như thế này xem như Bách Thế trưởng lão cũng ghê gớm.

- A AAAAA…

Cùng với tiếng bàn tán khen ngợi của các đệ tử dành cho Thanh Minh chính là tiếng thét thất thanh vang vọng của Bách Thế khi cơ thể bị sức ép quá mạnh của nước phá hoại. Bất quá thì vì sao hắn trông vẫn rất khỏe mạnh.

- Grờ… aaaa…

Bách Thế càng kêu gào, càng đau đớn, Thanh Minh trưởng lão lại càng thêm hưng phấn, ác liệt. Hắn đầu đầy mồ hôi, ý thức tập trung, cơ thể cứng ngắt một chỗ, miệng gào thét để toàn tâm toàn lực cố hết sức áp hai tay lại gần nhau hơn để Thủy Hà Trọng Ngục gia tăng sức ép, hủy diệt Bách Thế.

Ngay lúc này, ở một chỗ khuất bóng tại trên đài cao. Một thiếu nữ nếu đem so sánh ở Nam Vực thì đã thuộc hàng xinh đẹp nổi danh nhất nhì, nàng mặc đồ trắng thuần khiết, gương mặt lo lắng nhìn một trung niên có đôi mắt sắc bén đứng bên cạnh kêu nhẹ.

- Cha, cha mau cứu Bách Thế trưởng lão, nếu không trưởng lão sẽ chết mất.

- Cha cha, cha cha…

Thế nhưng là dù nàng kêu thế nào, người trung niên vẫn bình chân như vại.

Khoảng một giây sau, trung niên nhàn nhạt nói.

- Không, ta sẽ không cứu hắn.

- Cha, tại sao vậy? Hắn là ân nhân của con…

Thiếu nữ biến mạnh sắc mặt nói. Bất quá nàng còn chưa nói hết câu thì trung niên cũng lại nói tiếp.

- Bởi vì hắn vốn không cần ai cứu.

- Ha ha ha ha… đùa một chút cho vui thôi.

Đúng lúc trung niên vừa dứt lời, tại bên trong Thủy Hà Trọng Ngục bỗng nhiên truyền ra một nụ cười có thể gọi là sảng khoái hoặc trêu tức của Bách Thế.

Trong lúc mọi người kinh ngạc, chú ý tập trung hơn vào người bên trong Thủy Hà Trọng Ngục. Bách Thế chẳng hề có một chút tổn hại nào dù là một cọng tóc hay quần áo mặc trên người. Hắn bỗng nhiên cử động, một cử động khiến tất cả mọi người đều tròn mắt kinh ngạc.

Trời đất, không… không phải hắn đã bị Thủy Hà Trọng Ngục khóa cứng cơ thể rồi sao, hắn làm cách nào di chuyển được? Vả lại nhìn hắn nguyên vẹn như vậy, chẳng lẽ từ nãy đến giờ hắn đều chư từng bị thương bởi ức ép gì?

Nếu vậy thì nãy giờ hắn vì cái gì mà kêu la thảm thiết như heo bị thọt tiết?

Bách Thế đứng trong dòng nước cứng, hai tay nhẹ bỏ vào túi quần, gương mặt điềm tĩnh nói.

- Đây là chiêu cuối của ngươi rồi ư, Thanh Minh? Ha, nó thật yếu, ta chẳng cảm nhận được một tia đau đớn nào dù là nhỏ nhoi nào cả.

Sau đó hắn nhìn lên khán đài với vô số đệ tử mà hét lớn lên.

- Bây giờ ta sẽ cho các đệ tử ngươi thấy, giữa Hỏa và Thủy thì Hỏa mới chính là thứ khắc chế Thủy. Hãy nhìn kĩ vào!

- Hỏa Nghiệt!

Lời vừa dứt, cơ thể của Bách Thế cũng bất ngờ bốc cháy nên một ngọn lửa màu xanh lục. Ngọn lửa này ngang nhiên tồn tại trong nước, không những thế mà càng ngày càng cháy lớn hơn, rực rỡ hơn. Hòa tan mọi dòng nước mà nó làn tỏa đến.

- Không… không thể nào…

- Chúng… ta… đang, đang nhìn thấy cái gì thế này!

- Lửa của một kẻ yếu hơn 4 lần sức mạnh lại đang nuốt chửng lấy Thủy của người mạnh hơn bốn lần? Đây là chuyện… không thể!

Mọi người thêm lần nữa bị phá vỡ kiến thức.

Thanh Minh khó tin là có thừa nhưng hắn cũng quyết không chịu thua. Hắn gào lên, Thủy linh lực nhỏ nhoi còn lại trong người cũng dồn tất cả vào Thủy Hà Trọng Ngục, hai tay hắn vẫn cố gồng lên để ép lại, ép lại, tiếp tục ép lại, ép cho đến khi Bách Thế chết thì thôi.

Nhưng mà có vẻ việc hắn làm là vô dụng. Hắn càng ép, càng cố hết sức bao nhiêu thì Bách Thế lại càng chiếm ưu thế, ngọn lửa màu xanh lục từ người Bách Thế vẫn ngày càng mở rộng, triệt tiêu hoàn toàn Thủy Hà Ngục Trọng cho đến khi không còn một giọt nước nào nữa xuất hiện.

- Bịch.

Linh lực cạn kiệt, Thanh Minh dù không cam lòng nhưng cũng phải quỳ một chân xuống đất thở dốc đầy mệt nhọc. Tuy vậy, ánh mắt hắn vẫn còn đó sự căm phẫn nhìn chằm chằm Bách Thế nguyên vẹn, không chút trầy xước nào trên trời một cách không rời.

Hắn, người mạnh hơn Bách Thế 4 lần, sở hữu Thủy hệ có thể khắc Hỏa, khiến Hỏa linh lực lại bị giảm sức mạnh thêm 2 đến 3 lần, tổng cộng cho hẳn là 7 lần. Ấy vậy mà hắn lại thua, thua bởi một sức mạnh quá mức hư cấu, phá vỡ giới hạn kiến thức tu luyện giả đang có được.

Quá mức phi lý!

Hắn căm tức nói.

- Thì ra là ngươi che giấu thực lực, người vốn chẳng phải Tông cảnh tầng 1 hay tầng 2 gì mà là Tông cảnh tầng 3, tầng 4. Quả thật là một kẻ không biết nhục nhã.

- Ta đúng là thua nhưng ta tuyệt đối không phục!

Không sai, trên đời làm gì có chuyện Hỏa khắc Thủy, một kẻ có sức mạnh yếu hơn 4 lần lại chiến thắng chứ. Nếu có thì tất nhiên là kẻ đó đã giấu giếm thực lực từ đầu, sau đó trong lúc chiến đấu liền mang ra sức mạnh thật sự để sử dụng.

- Đúng vậy, Bách Thế trưởng lão khẳng định đã chơi gian lận.

- Có khi Bách Thế trưởng lão đã là Tông cảnh cấp trung rồi.

- Thì ra là vậy.

Mọi đệ tử trên khán đài cũng tán thành với cách nói của Thanh Minh. Nhất quyết cho là Bách Thế giấu diếm thực lực.

Ừ thì đúng là hắn có giấu thực lực, bất quá thì nãy giờ đánh nhau hắn cam đoan không hề sử dụng sức mạnh vượt quá sự kiểm soát. Nếu làm vậy thì chẳng khác gì hắn đã tự làm bản thân bại lộ thân phận rồi, có kẻ ngu nào lại làm vậy chứ.

....

Xin ý kiến: Cầu nhận xét về trận chiến sau 3 chương. Nó liệu đã được đặc sắc chưa, dễ hình dung chưa?

Để Tác cải thiện vì về sau vẫn còn rất nhiều trận chiến.

Cảm tạ.

- --

Cảm tạ đạo hữu Hoangvu đã ủng hộ 10 Kim phiếu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.