Một loại bị thương xuất xứ từ trong huyết mạch trong trong nháy mắt xâm nhập toàn bộ tâm thần Lục Bình. Hai người đồng tu giao huyết mạch, và mặc dù Lục Bình hôm nay thành tựu và đã bị dần dần thoát khỏi giao huyết mạch, nhưng không cách nào phủ nhận tự thân hắn có căn nguyên huyết mạch dung hợp xuất xứ từ huyết mạch hậu duệ của Giao đạo nhân ở phương thế giới này.
Mà Long Hòe là người thừa kế truyền thừa của Giao đạo nhân, huyết mạch của ông ta có phẩm chất tương thừa cùng Giao đạo nhân nhất mạch, so với huyết duệ chủng tộc mà Giao đạo nhân lưu ở phương thế giới này cao hơn nhiều. Tương đối mà nói, so với Lục Bình hiện giờ đã dụng hợp Chân Long huyết mạch cũng tiếp cận nhất.
Long Hòe lão tổ một tiếng gầm rộng thê lương này trong nháy mắt cũng rốt cục đánh thức một tia quý động ẩn giấu trong cơ thể Lục Bình. Mà một tia quý động này không xuất phát từ trong huyết mạch của hắn, mà là ở bên trong thần niệm!
Thần niệm của Lục Bình vào lúc tiếng gầm bị thương này vang lên, chớp mắt liền bắt đầu co rúc lại, theo sát đó Lục Bình liền cảm giác trước mắt tối sầm, phảng phất trong nháy mắt nhục thân chìm vào vực sâu vô tận. Cái loại cảm giác không ngừng hạ xuống đó khiến cho hắn trong lúc nhất thời tay chân luống cuống hàng loạt sự kinh hoàng cuốn ùa toàn bộ thân tâm.
Một tiếng rồng gầm lập tức phá vỡ sự tĩnh lặng không tiếng động. Lục Bình không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-linh-cuu-bien/2155130/chuong-1792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.