Chương trước
Chương sau
Lý do của Điệp Tiên Tử đương nhiên không thể khiến cho đám ba người Lục Bình hài lòng. Linh Minh Lão Viên càng thêm cả giận nói:

- Chuyện nực cười, bọn ta cửu tử nhất sanh mới đổi lấy cơ hội lại bị các hạ khuấy nhiễu, lần này thả hổ về núi, nói không chừng kế tiếp chính là khôi lỗi đó tới giết bọn ta!

Không chỉ Tiêu Bạch Vũ cùng Linh Minh Lão Viên, trên mặt của hai người Lục Bình và Mễ Huyền Sách đều rất khó coi, thậm chí trong lòng đều đang hoài nghi Hồ Điệp Tiên Tử tất nhiên có mưu đồ không cho người biết.

- Đạo linh quang ba tấc đó hiện giờ đã bị Lục đạo hữu tiêu diệt, tổ tiên chân thân biến thành khối lối tất nhiên tinh nguyên tổn hao nhiều, thực lực đã mất hơn phân nửa, trong thời gian ngắn muốn khôi phục cũng không thể nào. Nếu tổ tiên khối lối chân thân chạy trốn là bởi tại hạ, như vậy lập tức do tại hạ tự tay đánh nát chân thân, vậy được không?

Hồ Điệp Tiên Tử tự biết đuối lý, cũng biết mọi người tại chỗ sợ là cũng không tin lý do miễn cưỡng của bà ta, vì vậy trầm ngâm nói:

- Tại hạ cùng bất mãn chư vị, tổ tiên Chân Linh mặc dù có lẽ đã vẫn lạc, những năm đó khai thiên thất tổ tề tụ thông đạo đại trận, làm sao không để lại hậu thủ để ngừa vạn nhất. Mà tổ tiên lưu bố cục có lẽ trong chân thân, căn cứ Thiền Chi nhất

mạch của ta lưu truyền xuống ghi lại, chút thứ đó không trực hệ huyết mạch không thể thừa kế. Đây là nguyên nhân chủ yếu trước đó tại hạ vì sao ngăn cản Tiêu đạo hữu tổn thương tổ tiên chân thân.

Trong lòng Lục Bình chợt động, nhớ tới trước đó khi đấu pháp với Giao đạo nhân khối lối chân thân, thi triển thần thông không ngờ lại có thể bị Lục Bình quỷ dị thu nạp đồng thời cũng xúc tiến tạo thành việc Lục Bình ngưng tụ Bản nguyên thần thông mới. Nhưng sau đó hắn lại liên tiếp cùng Loan đạo nhân và Thiền đạo nhân khôi lỗi chân thân đấu pháp, loại biến hóa quỷ dị đó chưa từng xuất hiện lần nào nữa.

Trên mặt của Lục Bình bất động thanh sắc, trong miệng ạnh nhạt nói:

- Hồ Điệp đạo hữu cũng vận khí tốt, như vậy tính ra ngược lại bọn ta càn rỡ rồi sao?

Hồ Điệp Tiên Tử đối với Lục Bình không có sự lạnh nhạt trước đó khi đối thoại cùng Tiểu Bạch Vũ, trong thần sắc lộ ra trịnh trọng rất nhiều, giải thích:

- Không dám, hôm nay trong thông đạo đại trận này nguy cơ tứ phía. Người giật dây đến bây giờ vẫn chưa từng hiển lộ hành tung. Hôm nay chẳng qua là bảy vị lão tổ chân thân khối lối làm cho bọn ta hao binh tổn tướng, sau nữa còn không biết có bao nhiêu thủ đoạn hiểm ác. Vì vậy như vậy phàm có một đường cơ hội để thăng thực lực của bọn ta không thể bỏ qua. Bên bọn ta mạnh chính là bên kia sẽ yếu đi, kính xin Lục đạo hữu thứ lỗi.

Tiêu Bạch Vũ lạnh lùng nói:

- Hay cho cái câu “Bọn tã mạnh lên là bên kia yếu đi”, nhưng chỉ có bọn ta bỏ ra cái giá cao như vậy, lợi ích này tất cả lại thuộc về các hạ, đối với bọn ta có ích lợi gì?

Lụa mỏng che mặt Hồ Điệp Tiên Tử khẽ nhúc nhích, nhưng không cách nào làm người ta thấy rõ ràng nét mặt của bà ta. Tuy nhiên ngôn ngữ của Tiêu Bạch Vũ hiển nhiên cũng làm bà ta rất không thích, giọng nói không khỏi lạnh mấy phần, nói:

- Lúc này đang là lúc bọn ta đồng cho công tể, kính xin Tiêu đạo hữu lấy đại cục làm trọng!

Tiêu Bạch Vũ thần sắc càng giận, khai thiên đoạn kiếm quanh quẩn quanh người phảng phất cảm nhận được tâm tình của chủ nhân, không khỏi phát ra hàng loạt chiến minh. Lục Bình một bên đưa tay chợt đờ, nói:

- Tiêu đạo hữu bớt giận!

Khi Lục Bình nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía phương hướng Hồ Điệp Tiên Tử, hắn như cười như không nhìn về phía Hồ Điệp Tiên Tử, nói:

- Đạo hữu nói không phải không đạo lý. Tuy nhiên đạo hữu muốn được di trạch của Thiền đạo nhân chân thân cũng đã đành, nếu bọn ta để đạo hữu qua như vậy, thế thì khôi lỗi đuổi sau lưng đạo hữu còn muốn bọn ta cùng giúp đạo hữu ngăn cản hay không?

Tiêu Bạch Vũ giận dữ mà cười, nói:

- A ha!! Hồ Điệp đạo hữu có ý giỏi tính toán. Tiêu mỗ vốn tưởng rằng các hạ là đánh lui một vị lão tổ khôi lỗi chân thân lúc này mới chạy tới tăng viện, không ngờ thì ra là bị người một đường đuổi giết đến đây. Đại nghĩa lâm nhiên đoạt lợi ích của bọn ta, còn không biết xấu hổ muốn bọn ta vì các hạ ngăn cản tai ương sao?

Tiêu Bạch Vũ vốn không phải người miệng lưỡi sắc bén, lúc này vì Hồ Điệp Tiên Tử gây nên bị chọc giận, giữa ngôn ngữ cũng theo đó khắc bạc rất nhiều.

Cách đó không xa hư không chấn động, có người thi triển không gian thần thông phi độn tới. Phương hướng chính là chỗ lúc trước Hồ Điệp Tiên Tử tới, hiên nhiên Lục Bình nói không ngoa.

Lần này dù Mễ Huyền Sách một mực một bên im lặng không lên tiếng cũng không nhịn được cả giận nói:

- Hồ Điệp đạo hữu cử chỉ này rất không nên!

Mễ Huyền Sách sau khi được Lục Bình cứu đã biết được thực lực tự thân thuộc hàng lót đường cho các Chân Linh tu sĩ

đây, thế nên lúc này mới một mực vững vàng đi theo Lục Bình, vì chính là có thể làm hết sức tranh một đường sinh cơ. Nhưng khi ông ta đối mặt những Chân Linh cường giả khác là vô cùng cần thận, chỉ sợ đắc tội những người khác.

Hôm nay người này đàng hoàng không nhịn được nổi giận chỉ trích, có thể thấy Hồ Điệp Tiên Tử gây nên thật làm người ta ảo não.

Hồ Điệp Tiên Tử không ngờ Lục Bình lại có thể nhanh như vậy liền phát hiện Viên đạo nhân chân thân khối lỗi đuổi theo sau lưng. Khi Lục Bình điểm phá sự tính toán của bà ta, bốn người trong lúc lơ đãng ngăn cản đường đi của bà ta truy kích Thiền đạo nhân chân thân khối lỗi.

Đè xuống sự kiêng kỵ trong lòng đối với Lục Bình, bà ta cũng biết lúc này mình đã phạm vào chúng giận, vì vậy nói thẳng:

- Lúc này tại hạ một mực cùng một cự hán khối lỗi đấu pháp, tựa hồ là Viên đạo nhân chân thân khối lỗi. Tại hạ vốn đã thi triển một ít thủ đoạn thoát khỏi khôi lỗi đeo bám, lại chẳng biết tại sao lại bị người này tìm được tung tích, không khỏi chư vị hiểu lầm. Tại hạ sẽ xuất thủ chính diện ngăn trở truy binh, nhưng đến lúc đó kính xin chư vị có thể xuất thủ tương trợ. Lấy năm người bọn ta liên thủ, tiêu diệt Viên đạo nhân chân thân khối lỗi không phải là việc khó!

Không ngờ Hồ Điệp Tiên Tử vừa dứt lời, Linh Minh Lão Viên lại nói:

- Muốn bọn ta trợ giúp cũng không phải là không thể được. Tuy nhiên kính xin đạo hữu nói rõ Thiền đạo nhân khi xưa rốt cuộc để lại hậu thủ như thế nào? Nếu đều là khai thiên thất tổ, lão tổ của Viên Chi nhất mạch ta cũng chưa chắc không vì huyết duệ của ông ta lưu lại hậu thủ!

- Đúng như trước đó đạo hữu nói, nếu lão phu may mắn cũng có thể từ trên người Viên lão tổ được chút di trạch lợi ích, đối với bọn ta đã thống thông đạo đại trận cũng có sự giúp ích lớn lao!

Linh Minh Lão Viên nói như vậy chẳng những làm Hồ Điệp Tiên Tử sững sờ một chút, chính là Lục Bình cùng mọi người cũng thần sắc biến ảo. Nhưng cuối cùng đám người Lục Bình chưa từng nói gì, chẳng qua nhìn Hồ Điệp Tiên Tử lựa chọn ra sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.