Chương trước
Chương sau
Trong lúc ba người nói chuyện, một đạo kiếp lôi cuối cùng đã súc thế chờ phân phó. Kiếp vẫn khắp bầu trời đã co rúc lại thành một đoàn, cuối cùng trong bầu trời nặn ra một giọt nước lôi quang to lớn, lảo đảo lắc lư treo dưới kiếp vẫn ngang tụ đến cực hạn, khắp mọi nơi phập phồng co rúc lại, không ngừng biến đổi hình dáng, phảng phất tùy thời đều muốn rớt xuống vậy.

Lối châu cuối cùng rơi xuống, mặc dù Long Hòe đại thụ nhìn một cái phảng phất trực thông với trời, nhưng khi một giọt lôi châu nhỏ xuống lại nhất cử bành trướng đến một hình dáng đủ nuốt toàn bộ Long Hòe đại thụ vào trong lối cầu.

Tiếng nổ tung của lối quang to lớn thay nhau vang lên chấn động phạm vi diện tích ngàn dặm. Tiếng trống to truyền ra từ trong lối cầu khiến cho tất cả pháp tướng kỳ tu sĩ trở lên bên trong phạm vi này đều cảm nhận được một loại sợ hãi xuất xứ từ trong huyết mạch.

Loại cảm giác này đối với Lục Bình mà nói rất tinh tường, chỉ bất quá khoảnh khắc Long Hòa đại thụ phát ra rống to tản ra là một loại bá đạo, ý hưng phấn, cùng So sánh với kỳ diệu ý cảnh vô cùng huyền ảo của Long chi pháp tướng, mặc dù nó mạnh mẽ hơn, nhưng lại thiếu một chút huyền diệu.

Lúc này trong tâm hạch không gian của Lục Bình, bởi vì tiếng rống to truyền ta từ trong lối cầu, Long chi pháp tướng bốn phía quanh quẩn dường như cũng muốn lao ra bên ngoài cơ thể rống to một phen, muốn cùng sự tồn tại bị lôi cầu vậy khốn mà phát ra rống to hổ tương hộ ứng vậy.

Một tiếng rống to ngâm dài, lội quang cầu to lớn trong nháy mắt nổ tung. Một con lục giao tung hoành quanh quẩn trên không, toàn bộ thiên địa phong vân thay đổi. Lối quang của Vẫn Lạc mật địa dần dần tiêu tán, nhưng thông thiên đại thụ vốn đứng sửng ở nơi đó lúc này lại không thấy bóng dáng.

Không ai cho rằng sự tồn tại thần bí ấy đã độ kiếp thất bại. Ánh mắt của mọi người nhìn về phía một con Chân Linh lục giao bay lượn lui tới trên dưới giữa hư không, phun ra nuốt vào một lượng lớn thuần dương chi khí Mà lúc này Thiên Hoa lộ đáp xuống trong bầu trời cũng giống như nổi lên một ở trận mưa nhỏ. Nhưng lục giao chưa hề thu nạp với người nó, ngược lại mặc cho những thứ Thiên Hoa lộ tích tích lịch lịch rơi vào trong Vân Lạc mật địa.

Thần tựa như rắn, sừng tựa như tê giác, mắt tựa chim ưng, chân tựa như cá sấu, đầu tựa như lạc đà, vảy tựa như cá lý, bản thân con lục giao này có nhiều chỗ giống Long chi pháp tướng, nhưng trên bản chất đúng là vấn bất đồng. Điểm này bản thân Long Hòe lão tổ thậm chí có thể không phát giác, thế nhưng Lục Bình trong lòng mình cũng hiểu.

- Thoát khỏi chất giảo của bản thể, trực tiếp hóa thành Chân Linh!

Nguyên Tửu lão tố trong miệng cảm thán, giữa thân sắc thoáng qua một vẻ lo âu.

Nguyên Tửu lão tổ vừa dứt lời, lục giao trong hư không như cũ đem thuần dương chi khí thu nạp xong. Thiên Hoa lộ hạ xuống trong bầu trời cũng toàn bộ hòa vào trong cơ thể.

Ngay vào lúc này, vô luận là Nguyên Tửu lão tổ hay Lục Bình, Tiêu Bạch Vũ, ba người tất cả đều đổi sắc.

Đầu tiên là đoản kiếm của Tiêu Bạch Vũ trước đó bị Đan Chu lão tổ đập tranh tranh bay quanh quẩn quanh người ông ta, tuy nhiên rất nhanh sau đó bị Tiêu Bạch Vũ trấn áp xuống, rồi sau đó thu hồi.

Theo sát Nguyên Tửu lão tổ dường như cũng không cách nào trấn áp Phách Vương chùy bạo động. Đầu chùy thủy tinh nâng lên thật cao, nhâm nhe muốn thử về phương hướng cho Long Hòe lão tổ Chân Linh lục giao, tựa hồ muốn tùy thời đập xuống một chùy vậy.

Nguyên Tửu lão tổ mặc dù hết sức muốn khống chế, không biết sao khai thiên thần khí Phách Vương chùy mới vừa tới tay chưa được ông ta luyện hóa, hơn nữa cũng không phải là bản mệnh linh bảo của ông ta. Ông ta căn bản không thể nào hoàn toàn chưởng không khai thiên thần khí.

Chỉ có Lục Bình trong nháy mắt sau khi khiếp sợ, trên mặt thủy chung giữ vững thần sắc bình tĩnh, sau đó ngược lại mang một vẻ kinh ngạc nhìn về phía hai người bên cạnh.

Nhưng trên thực tế, lúc này trong tâm hạch không gian của Lục Bình chẳng những là Chân Linh phải chi kiếm đang kêu vang, Long chi pháp tướng cũng ở đây trên dưới sôi trào. Ánh sáng mặt ngoài của hai cây thất sắc linh và cũng đang không ngừng lập lòe, đồng thời còn có một cái khăn tay muốn bay ra ngoài từ trong tâm hạch không gian.

Nhưng Long chi pháp tướng cuối cùng là pháp tướng của Lục Bình, Chân Linh Chi Kiếm đồng dạng là Lục Bình bản mệnh phi kiếm. Lúc này hai người mặc dù cũng muốn bay ra bên ngoài cơ thể của hắn đi hô ứng sự tồn tại quen thuộc đó, nhưng do Lục Bình hết sức trấn áp như cũ vẫn ngoan ngoãn dừng lại trong tâm hạch không gian.

Bên trong hai cây bản mệnh linh vũ mặc dù phong ấn khai thiên thần thông của Loan đạo nhân, nhưng bản thân linh vũ cùng một dạng với chiếc khăn tay, lực lượng hiển nhiên kém quá xa. Nó chưa tránh thoát từ trong tâm hạch không gian, liền bị Nguyên Thần châu cùng Bạch Ngọc Liên Hoa trận đồ nhất cử trấn áp.

Loại cảm giác này đối với Lục Bình mà nói thật sự lại bất quá quen thuộc. Năm đó Lục Bình ở Không Minh đảo lấy Chân Linh Chi Giác luyện chế bản mệnh linh bảo, vào một khắc kiếm thành đã từng đưa đến thiên hạ hưởng ứng. Lúc này đối mặt bản thể hoàn toàn hóa thành Chân Linh lục giao, loại cảm giác ấy độc nhất vô nhị cùng ban đầu khi Chân Linh Chi Kiếm Mạc Ly thành hình.

Cùng lúc đó, trong lúc Long Hòe lão tố hóa thân thành giao, đại tuyến qua quỷ dị ở chỗ sâu của Đông Hải lại xuất hiện, hư ảnh của ba con Giao Long như ba cái túi da phóng ở giữa không trung vũ động, nhưng lúc này đã có thêm mấy phần linh động.

Long Hành điêu khắc trên Cửu Long Chung ẩn giấu ở hư không Bắc Hải Hoàng Ly đảo đột nhiên giống như phát điện bơi lội trên vách chuông, thậm chí muốn hoàn toàn thoát khỏi bản thể của Cửu Long Chung trói buộc.

Trong hư không từng tiếng chuông thật lớn vang dội hoàn vũ. Tất cả tu sĩ trên Hoàng Ly đảo đua nhau ngẩng đầu nhìn ở lại đỉnh đầu, nhưng không chỗ nào thấy, chỉ có tiếng chuông vẫn bên tai không dứt.

Mà lúc này giống vậy ngũ hành chi địa hư vô mờ mịt ở Nam Hải, tổ địa của Trung Thiên các, Lăng Vân cốc, Vô Tân Sơn, Ngũ Hành tông Ngự Thú Linh Tông, Vũ Văn thế gia, trên ngọn núi cao thông thiên của Tử Dương cung cùng với Bắc Bằng Nguyên Linh Minh Cự Viên nhất tộc, đều có thiên tượng tương tự thật lớn hiện ra, dường như đang hô ứng, nghênh đón, lại hình như là ở cảm thấy lạ kỳ cái gì đó.

- Kéo dài ba vạn năm, cuối cùng cũng không thành Long!

Một tiếng thở dài từ trong hư không truyền tới, Chân Linh lục giao như cũ hóa thành một vị trung niên nam tu nga quan bác mang tướng mạo cổ nhã chậm rãi xuống từ trong hư không, phương hướng đi tới chính là chỗ đám ba người Lục Bình.

Ánh mắt của Long Hòe lão tổ nhảy vọt qua Lục Bình rơi vào trên người của Nguyên Tửu lão tổ. Nguyên Tửu lão tổ cảm giác mình trong nháy mắt bị người nhìn thấu. Thủy Tinh tháp trôi lơ lửng ở đỉnh đầu tựa hồ đối với Long Hòe lão tổ trước mắt ôm cứu thị trời sanh, thỉnh thoảng làm động tác đập xuống, cố gắng đe dọa nhưng giống như rất kiêng kỵ người trước mắt.

Long Hòe lão tổ nhìn một chút Phách Vương chùy, giữa thần sắc thoáng qua một chút buồn tiếc thâm sâu, nhưng lập tức nhíu mày một cái, tựa hồ muốn hoàn toàn loại trừ loại cảm giác đó, hỏi:

- Cái chùy của Mẫu đại trùng sao? Đáng tiếc người người này thừa kế tựa hồ kém một bậc, ngay cả ba thành uy năng của nó cũng không phát huy ra được, nhìn dáng dấp là thành tựu Chân Linh dựa theo con đường tắt không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.