Chương trước
Chương sau
Nguyên Tửu lão tổ tâm thần chợt động, sự tích Lục Thiên Bình quật khởi thậm chí ngay cả lão ta cũng từng nghe qua ô không ít. Sự tích ban đầu Lục Bình lấy bản mệnh đại trận uy lực mạnh tuyệt ven Ngọc Lan Hà đại bại mười hai vị đại tu sĩ càng thêm làm Nguyên Tửu lão tổ chấn động theo đó. Mà sự rõ rệt đặc thù bản mệnh đại trận của Lục Thiên Bình đó trở nên xưng đạo tựa hồ chính là mười hai viên minh châu lóe ra ngũ sắc hào quang cùng cửu phẩm Bạch Ngọc Liên Hoa trận đồ xinh đẹp.

Trong lúc Nguyên Tửu lão tổ ý thức được Lục Bình ứng đối, lập tức có một đóa Bạch Ngọc Liên Hoa trắng tinh nở rộ dưới chân hắn, trên cánh hoa lóe lên phù văn trận đồ cùng mười hai viên Nguyên Thần châu bốn phía diều tương hộ ứng. Lục Bình rốt cục vào lúc Thủy Tinh tháp hoàn toàn đập xuống trên đầu hắn bày bản mệnh đại trận.

Ầm!

Thủy Tinh tháp rơi xuống, Lục Bình kể cả bản mệnh đại trận cùng bị Nguyên Tửu lão tổ đè xuống. Mặt đất của Vẫn Lạc mật địa nhất cử chìm xuống hơn mười trượng. Lục Bình rốt cục bày nguyên thần đại trận miễn cưỡng kháng trụ được Thủy Tinh tháp!

Nhưng thủy tinh quang mạc dùng để hộ thân rũ xuống từ đỉnh tháp trước đó lần nữa rơi xuống, mà lần này lại không còn hộ thân, mà là dùng để làm áp lực!

Bụng và ngực của Lục Bình rung chuyển, cũng không nén được một hớp máu bầm trong lòng nữa. Cả nửa người quỵ trên đất, phun ra một ngụm máu trên mặt đất.

Chân Linh Chi Kiếm đột nhiên hóa thành chín con giao long quanh quẩn quấn quanh trên Thủy Tinh Tháp cố gắng nâng lên phía trên, hiệp trợ bản mệnh nguyên thần đại trận rốt cục lần nữa chống được Thủy Tinh tháp ép xuống.

Nhưng Nguyên Tửu lão tổ tựa hồ đã quyết tâm muốn ném Lục Bình tới đáy trấn áp dưới Thủy Tinh tháp. Hai tay liên tiếp bấm ra thủ ấn, rồi sau đó song chưởng bày ra hư không, lòng bàn tay làm động tác ép xuống phía dưới một cái. Thủy Tinh tháp giống như một cây to lớn bị quả chùy nện xuống vậy đột nhiên chìm xuống phía dưới.

Lục Bình quỳ một chân trên đất, hai tay chợt chống đỡ xuống phía dưới, miễn cưỡng lần nữa chống được thân thể. Lại thấy một đoàn tường vân màu vàng tím chẳng biết lúc nào dâng lên từ bốn phía của Lục Bình, một tiếng rống to xa xa truyền tới từ trong tường vân. Một cái cự trảo màu vàng tím đột nhiên từ trong chỗ sâu sương mù, tìm tòi đáy của Thủy Tinh tháp áp xuống Cả tòa cự tháp trong giây lát run lên. Hai tay Lục Bình chống đỡ đất đột nhiên cảm thấy áp lực trên người nhẹ một chút, đột nhiên nổi lên trên nửa người, mà Thủy Tinh tháp lại theo đó bị Lục Bình đỉnh cao hai thước.

Nguyên Tửu lão tổ nộ hình vu sắc, tựa hồ loại phản kháng của Lục Bình đối với lão ta mà nói là một loại sỉ nhục lớn lao vậy. Nhưng Lục Bình bị trấn áp dưới Thủy Tinh tháp đến lúc này cũng không thể thấy trong thần sắc tức giận của Nguyễn Tửu lão tổ còn cất giấu một tia kiêng kỵ cùng sợ hãi.

Kiêng kỵ đến do Thủy Tinh tháp thủy chung đều không từng làm Lục Bình bó tay. Mà sợ hãi lại là khoảnh khắc Lục Bình cho gọi ra Long chi pháp tướng, Nguyên Tửu lão tổ đột nhiên cảm thấy một cổ cảm ứng thần bí đến từ trong Vân Lạc mật địa.

Một cổ cảm ứng thần bí đó tới cũng biến mất nhanh hơn. Thậm chí Nguyên Tửu lão tổ có chút chần chờ trong nháy mắt như vậy, có phải bởi vì ảo giác của mình hay không?

Nhưng Nguyên Tửu lão tổ lại biết được đó cũng không phải là ảo giác, mà là tồn tại thần bí cho tới nay ẩn giấu ở Vẫn Lạc mật địa đã bị kinh động. Nguyên Tửu lão tổ không biết sự tồn tại thần bí kia phút chốc Lục Bình cho gọi ra Long chi pháp tướng bị kinh động có phải bởi vì giữa hai người tồn tại liên hệ thần bí hay không? Cho nên Nguyên Tửu lão tổ càng phải ở chỗ này trước tiên hoàn toàn trấn áp Lục Bình sau đó chém chết, rồi nhanh chóng rời khỏi Vẫn Lạc mật địa.

Nguyên Tửu lão tổ dứt khoát thân hình treo đứng trên Thủy Tinh tháp. Lực trấn áp to lớn lần nữa phủ xuống. Lục Bình mới vừa chống lên trên nửa người mắt thấy sắp bị đè xuống lần nữa. Thời khắc nguy cơ sinh tử, Long chi pháp tướng trong tường vân lần này cũng không phải Thần Long hiện đầu không hiện đuôi nữa. Tường vẫn màu vàng tím trong nháy mắt ngưng súc phía trung ương. Toàn cảnh của Long chi pháp tướng nhất thời lộ ra trong mắt của Lục Bình cùng Nguyên Tửu lão tổ.

Long chi pháp tướng quanh quẩn bầu trời liên hoa trận đồ. Thuần Dương Chi Khí nồng đặc tràn ngập cả tòa nguyên thần đại trận. Ánh mắt của Nguyên Tửu lão tổ lúc này nhìn về Long chi pháp tướng lộ ra âm tình bất định, nhưng cuối cùng lão ta phảng phất hạ quyết tâm vậy. Khí tức trên dưới quanh thân đột nhiên bắt đầu ba động cực kỳ quỷ dị.

Lục Bình lúc này căn bản không thể nào ngẩng đầu nhìn Nguyên Tửu lão tổ ở đỉnh đầu nữa, bởi vì Thủy Tinh tháp áp chế, thậm chí thần niệm đều không thể đột phá tửu vụ phong tỏa. Nhưng hắn như cũ có thể cảm thụ được lúc này từ bầu trời định của Thủy Tinh tháp truyền tới khí tức quỷ dị ba động phập phồng không chừng hơn nữa lộ ra dị thường.

- Có thể lấy Thuần Dương tu vi bức bách lão phu hóa thân Chân Linh toàn lực thi triển, Lục Thiên Bình ngươi cũng coi là người thứ nhất khai thiên đến nay!

Một giọng nói mang một tia cảm thán vang lên ở đỉnh đầu Lục Bình, sau đó đột nhiên nghe một tiếng rống to. Uy áp vô biên phảng phất từ viễn cổ phủ xuống. Treo đứng trong hư không định Thủy Tinh tháp làm gì là Nguyên Tửu lão tổ, mà là một con cự hổ màu vàng to lớn!

Một con cự hổ chân chính thiết thiết. Bên trong sinh cơ mãnh liệt mênh mông, cũng không phải là pháp tướng ngưng tụ, càng không phải ảo thuật thần thông. Chẳng qua là con cự hổ đó lại bất đồng với chân chính hổ yêu. Nó càng giống như là một loại tầng thứ sinh mạng mới tinh. Một loại lôi kéo linh hồn. Một loại biểu đạt của nguyên thần. Một loại phương thức càng lợi cho tu sĩ tiếp tục leo vĩnh sinh cao phong. Đây chính là Chân Linh, Nguyên Tửu lão tổ thành tựu Chân Linh!

Cự hổ ngước lên trời gầm thét một tiếng. Hư không bốn phía không chỉ bị rung chuyển bể tan tành, mà là đang câu thông, cầu thông ngoại giới, cầu thông bên ngoài Vẫn Lạc mật địa bao phủ Vạn Độc Thương Khung Bích.

Linh khí vô biên bắn tán loạn ra từ trong hư không hội tụ tới bốn phía cự hổ. Những linh khí này cũng không phải đến từ Vẫn Lạc mật địa, mà là đến từ ngoại giới, đến từ cự hỗ Chân Linh lây không gian thân thông cầu thông đất linh khí hội tụ của phương thế giới này.

Cự hổ đang gầm thét, Long chi pháp tướng giống vậy cũng gầm thét. Long chi pháp tướng chẳng qua là Thuần Dương pháp tướng, cũng không đạt tới tầng thứ thần thánh như Chân Linh. Theo lý thuyết gặp phải Chân Linh chân chính hóa thân đương nhiên bị áp chế không huyền niệm chút nào mới phải.

Nhưng Long chi pháp tướng lại đối với cự hỗ Chân Linh do Nguyên Tửu lão tổ biến thành tựa hồ cũng không ra vẻ sợ hãi chút nào. Ngược lại, Long chi pháp tướng quanh quẩn càng lúc càng vội vàng trên liên hoa trận đồ. Thậm chí nó không kịp chờ đợi muốn cùng Chân Linh cự hổ đại chiến một phen, từng tiếng gầm thét phát ra khiêu khích cự hổ.

Cự hổ mang ánh mắt bễ nghễ nhìn về Long chi pháp tướng dưới chân, rồi sau đó nâng lên một chân nhẹ nhàng đạp xuống. Lục Bình bị trấn áp dưới Thủy Tinh tháp rốt cục cũng nhịn không được nữa, cả người bị đặt trong bùn đất của Vẫn Lạc mật địa.

Hai cây linh vũ lóe ra thất thải hào quang hơi yếu thất được Lục Bình nằm trong tay thật chặt. Ngay trong lúc sinh tử tồn vong, Lục Bình chờ thời khắc Nguyên Tửu lão tổ cuối cùng xuất thủ hoàn toàn kích thích khai thiên thần thông do Loan đạo nhân tự mình thi triển phong ấn trong hai cây linh vũ.

Ngay vào lúc đó từng tiếng vang kỳ dị truyền tới từ trong bùn đất.

Băng! Băng! Băng!

Tiếng vang trầm muộn truyền tới từ trong bùn đất. Đây không phải là xương cốt huyết mạch của Lục Bình bị đứt đoạn dưới Thủy Tinh cung trấn áp, càng giống như là các loại rễ cây dưới bùn đất bởi vì Lục Bình bị ép vào trong đất mà đứt đoạn.

Mà lúc này cảm thụ rõ ràng nhất chính là Lục Bình bị hoàn toàn trấn áp. Thanh âm đứt đoạn đích xác là rễ cây dưới bùn đất. Càng xác thực hơn, rễ cây bị đứt đoạn là hai cái rễ từ bộ rễ của Long Hòe thụ trải rộng toàn bộ Vân Lạc mật địa.

- Pháp tướng Như Long, không ngờ kể từ sau khi Giao đạo nhân vẫn lạc, trong phương thế giới này còn có thể nhìn thấy Thuần Dương pháp tướng tựa như với Thần Long gần như thế. Lục tiểu hữu, lão phu quả nhiên không nhìn lầm ngươi!

Thanh âm vào khoảnh khắc Lục Bình bị ép vỡ vang lên từ trong đầu hắn. Thanh âm nọ không là người khác, chính là Long Hòe lão tổ một mực không hề lộ diện. Thời điểm đó Lục Bình rốt cục có thể thở phào một cái, lần này tựa hồ mình không chết được!

Nguyên khí tinh thuần cuồn cuộn từ trong bùn đất vọt tới trên người của Lục Bình. Nguyên khí này chính là đến từ rễ cây của Long Hòe thụ gây lia trong bùn đất. Trong nguyên khí tinh thuần còn mang sinh cơ nồng đậm, tu bổ thương thế bên trong cơ thể Lục Bình, bổ sung chân nguyên hao tổn. Thậm chí Lục Bình còn có thể cảm thụ thọ nguyên cùng tu vi của mình tựa hồ trong nháy mắt đều có tăng trưởng rõ rệt.

Thậm chí theo nguyên khí tràn vào cùng với luyện hóa, Lục Bình còn cảm giác được mình lúc này có thể mượn một cổ vũ lực khó có thể tin tới đối kháng Chân Linh cự hổ trấn áp trên đỉnh đầu mình!

Mà trong lúc Nguyên Tửu lão tổ biến thành Chân Linh đang muốn thống hạ sát thủ, nguyên vốn Lục Thiên Bình đã bị lão ta chìm tới đáy trấn áp đến không còn sức đánh trả chút nào đột nhiên ngẩng đầu. Theo sát đó một cổ bàng nhiên cự lực không kém gì mình từ dưới chân xông ra, sanh sanh xông lên cự hổ Chân Linh.

Đây không thể nào là thực lực của Lục Thiên Bình đó!

Nguyên Tửu lão tổ trong lòng run lên. Trước tiên khi đó lão ta có thể tin chắc, tất nhiên là tồn tại thần bí trong Vân Lạc mật địa đang xuất thủ rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.