Chương trước
Chương sau
Bởi vì trên tay của hai người Tam Thần lão tổ cùng với Cổ Duyệt lão tổ, Lâm Vũ lão tổ lưu lại chiếu cố hai người, vì vậy ba người đều không tham dự đại chiến lần này.

Nhưng lần này ba người bên ngoài hộ phái đại trận bất ngờ gặp tập kích, cũng làm đám người Tiêu Bạch Vũ đang cùng Cửu Huyền lâu Thuần Dương tu sĩ giằng co kinh hãi thất sắc, cho rằng Cửu Huyền lâu đã đưa tới viện thủ.

Mắt thấy mọi người mưu đồ mấy chục năm sẽ phải phó chư lưu thủy, sau đó cho môn phái còn phải bị trả thù thảm thiết, Tiêu Bạch Vũ đanh giọng quát to, nhất thời làm mọi người dứt khoát một không làm hai không nghỉ, trước tiên không suy nghĩ thêm cấm đoạn đại trận cùng với Cửu Huyền lâu truyền thừa gì nữa, trước tiên diệt hết Cửu Huyền lâu Thuần Dương mắt thấy rối tình sâu.

Lục Bình tuy rằng tâm tồn nghi ngờ, nhưng thấy sau khi Tiểu Bạch Vũ đanh giọng hô to, Thất Phiến, Phùng Lục cùng với Mãn Nguyệt lão tổ ba người dẫn đầu xuất thủ về phía Dương Hi lão tổ, trong lòng chợt động, Liên Hoàn Phi Toàn Sát xuất thủ, Chân Linh Chi Kiếm thắng tới Dương Hi lão tổ.

Biến cố bên ngoài tông môn đột nhiên làm cho Dương Hi lão tổ cũng có kinh ngạc trong nháy mắt như vậy, theo sau chính là mừng rỡ. Tuy lão ta không biết bên ngoài tông môn là ai xuất thủ, nhưng vào lúc này không thể nghi ngờ đối với Cửu Huyền lâu có lợi.

Nhưng lão lại không nghĩ đám người Tiểu Bạch Vũ lại cẩu cấp khiếu tường, không ngờ lại liều mạng muốn xuất thủ tới phía lão, càng thêm làm Dương Hi lão tổ kinh sợ chất thêm.

- Các ngươi đây là muốn chết!

Thất Vũ Phiến trong tay Dương Hi lão tổ linh quang phun ra nuốt vào. Lục Bình nhìn cẩn thận, trong bảy cọng linh vũ vũ phiên chỉ có hai cọng xảy ra biến hóa kỳ dị, còn lại năm cọng linh và cũng không thay đổi bao nhiêu.

Mặc dù như thế, trong lòng Lục Bình vẫn căng thẳng. Khoảnh khắc Dương Hi lão tổ chuẩn bị xuất thủ trong lòng bàn tay đã bị mất đi một cọng Loan đạo nhân bản mệnh linh vũ.

Cuồng phong dâng lên, tường vẫn lăn lộn ở đỉnh đầu Dương Hi lão tổ. Một con thải loan đằng vân giá vũ bay cao, rồi sau đó một thanh và chiến từ từ dâng lên giữa không trung. Thải loan một đầu đụng vào trong vũ phiến. Vốn chỉ là hại cây vũ phiến bên trái lập lòe linh quang linh và nhất thời đề thăng một cây. Thất Vũ Phiến nhất thời bắt đầu phồng lớn, giữa không trung lại có vẻ một nửa quang sắc chói mắt, một nửa khác ảm đạm không ánh sáng.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, mặc dù quá trình Dương Hi lão tổ vận dụng Thất Vũ Phiến nhìn như phức tạp, thực ra tốc độ cực nhanh. Thất Vũ Phiến bị kích thích hết gần một nửa uy năng đã quạt rơi về mọi người.

Trước mắt đám người Tiểu Bạch Vũ chỉ còn lại có một thanh vũ phiến cực lớn từ trên trời giáng xuống. Linh quang phun ra nuốt vào không đợi vũ phiến quạt rơi đã phô thiên cái địa về phía mọi người.

Vào thời khác xảy ra biến cố liên tục này, Dương Hi lão tổ đột nhiên quát to một tiếng, trong thanh âm tràn đầy khó có thể tin cùng tức giận. Mắt thấy vũ phiến che trời muốn rơi ở đỉnh đầu mọi người đột nhiên hỏng mất giữa không trung, nhưng uy năng của linh quang đầy trời mà đến vấn vọt tới mọi người chưa từng có chút yếu bớt.

Tiêu Bạch Vũ hét lớn một tiếng, trong tay Liệt Thiên kiếm huyền không chỉ một cái. Trong hư không nhất thời hiện ra một đạo khe hở đen nhánh, linh quang vọt tới tức thì bị không gian liệt phùng thôn phệ.

Liệt Thiên kiếm khí của Tiêu Bạch Vũ mặc dù thần diệu, nhưng hiển nhiên không cách nào đối kháng thiên địa thần uy thật lớn như vậy. Liệt Thiên kiếm khí rất nhanh sau đó liền bị khói vọt tới xóa sạch.

Nhưng theo sát sau Tiêu Bạch Vũ, Thất Phiến lão tổ, Phùng Lục cùng với Mãn Nguyệt lão tổ ba người cùng cơ hồ 0 đồng thời xuất thủ, trong đó Thất Phiến lão tổ thực lực mạnh nhất. Thất Bính Vũ Phiến linh báo của ông ta vốn chính là linh bảo bắt chước chế của Thất Vũ Phiến. Nếu bình thường đối mặt Thất Vũ Phiến tất nhiên là một thứ bị khắc chế nhất.

Nhưng lúc này Dương Hi lão tổ không biết gặp được phiền toái gì, Thất Vũ Phiến rõ ràng mất khống chế. Thất Phiến lão tổ ngược lại thành một thứ ngăn cản thành công nhất đối với khói đầy trời.

Thất Phiến trước khi không mỗi lần quạt ra một quạt, trong lúc nhất thời hàn băng, liệt hỏa, cuồng phong, sương mù, bụi bặm cùng các loại thần thông pháp thuật đều xuất hiện, cứng rắn quét sạch một lối đi trong khói phô thiên cái địa.

Linh thú đại bên hông bên hông Phùng Lục lão tố run lên. Một con yêu thú kỳ quái bị ông ta vỗ một chưởng ở đỉnh đầu, rồi sau đó yêu thú nhất thời há mồm bắt đầu thôn phệ lấy khói, tiếp theo bụng của yêu thú giống như quả cầu da thổi căng lên vậy. Cho đến khi cái bụng trở nên tròn xoe, thậm chí chống đỡ đều có chút trong suốt, mắt thấy thọt một cái sẽ phải nổ tung, Phùng Lục đột nhiên bắt lại con yêu thú ném bay về phía sau đến ngoài mấy trăm trượng.

Một tiếng vỡ vụn “bình” vang lên, hiển nhiên thân thể con yêu thú đã bị xanh bạo, mà theo sát đó là mấy chục tiếng kêu thảm của Cửu Huyền lâu tu sĩ.

Thủ đoạn của Mãn Nguyệt lão tổ cũng tầm thường, đỉnh đầu dâng lên một mặt Nguyệt Quang bàn. Ánh sáng giống như ánh trăng chiếu xuống vậy. Làn khói mãnh liệt mà đến mặc dù không ngừng tiêu ma ánh trăng chiếu xuống, nhưng mãi không thể xông phá Nguyệt Quang bảo kính thủ hộ.

Dương Hi lão tổ ngự sử khai thiên thần khí không bị hoàn toàn kích phát, uy năng dù vẫn mạnh mẽ, nhưng dưới bảy vị đứng đầu Thuần Dương tu sĩ liên thủ trở kích đã có thể ngăn cản hơn phân nửa uy năng của nó. Khói còn dư lại dù vẫn có uy lực không tầm thường, nhưng lúc này đã không làm gì được bốn người Viện Phá Không, Dương Thọ Xương, Thạch Hoa lão tổ cùng với Lục Bình còn dư lại.

Cổ tay của Lục Bình đảo một cái, bản mệnh linh vũ đã lần nữa thu hồi. Chân Linh Chi Kiếm ngược lại hóa thành “Hải Nạp Bách Xuyên kiếm quyết”, quanh người Lục Bình liên tiếp xuất hiện chín đạo kiếm quang tuyển qua. Khói còn sót ô lại lúc vọt tới trước người của hắn đều bị kiếm quang thôn phệ.

Đám người Viên Phá Không cũng thi triển thủ đoạn bảo vệ tự thân. Đợi đến khi khói tản đi, Lục Bình cùng mọi người lúc này mới giật mình nhìn một màn trước mắt. Bảy thanh phi xoa của Chu Bát Ta lúc này đang cắm trên người của Dương Hi lão tổ.

- Chu sư điệt, ngươi làm gì?

- Chu sư muội, đây, đây là chuyện gì xảy ra?

Hai vị Cửu Huyền lâu Thuần Dương tu sĩ bị thương nặng trước đó vốn cho là chuyện sẽ có chuyển cơ, làm gì ngờ tới họa phát sinh từ bờ tường, biến có phát sinh không ngờ tới được: Chu Bát Tả đột nhiên ở phía sau xuất thủ đánh lén Dương Hi lão tổ!

Dương Hi lão tổ cầm trong tay Thất Vũ Phiến xoay người vỗ một cái. Chu Bát Tả tức thì bị quạt bay. Chính vào lúc đó, Tiểu Bạch Vũ đột nhiên xuất kiểm tập sát từ sau lưng Dương Hi lão tổ.

Còn dư lại hai vị Cửu Huyền lâu Thuần Dương bị thương nặng hiển nhiên lúc này cũng bị một màn trước mắt sợ ngây người. Ngay phút chốc Tiểu Bạch Vũ xuất thủ, đám người Thất Phiến lão tổ cũng không nói lời gì lập tức công tới phía hai vị Thuần Dương.

Hai vị Thuần Dương này trong đấu pháp lúc này cũng đã bị đám người Lục Bình trước sau bị thương nặng. Lúc này bởi vì Chu Bát Tả đột nhiên xuất thủ tập sát Dương Hi lão tổ mà tang hết tâm trí, sống chết đã giữa sớm chiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.