Chính là nói chuyện Lục Bình lần này tham dự hung hiểm cực lớn, thậm chí có nguy hiểm vẫn lạc. Làm như vậy một là vì lưu lại hậu thủ có người tiếp ứng, thứ hai chính là vạn nhất vẫn lạc, cũng không bị địch thu vét hết tài sản.
Dĩ nhiên, người có thể được Lục Bình giao phó như vậy, cũng có thể nói rõ Lộc Bình tuyệt đối tín nhiệm Ân Thiên Sở.
Lục Bình cười cười, nói:
- Đích xác là một chuyện điên cuồng, vì mình, cũng vì tông môn, một khi thành công, bổn phái chí ít cũng ở tu luyện giới có địa vị như Thiên Huyền tông vậy.
Ân Thiên Sở hiển nhiên rõ ràng, nếu không làm được, sợ rằng cũng chỉ còn có một đường vẫn lạc.
Ân Thiên Sở tay nâng Hoàng Kim ốc đột nhiên hỏi:
- Vật này nếu thật đúng là phải mang về cho ai?
Lục Bình cười cười, đáp:
- Cho Lão sư, Huyền Hồ không giữ được.
Ân Thiên Sở lạnh giọng nói:
- Nàng đã bế quan, sau khi xuất quan có lẽ chính là Thiên Hồ.
- Đó cũng không giữ được!
Thần sắc của Lục Bình không thay đổi, nói tiếp:
- Chính là có các ngươi những hảo hữu này tương trợ cũng không giữ được, ngược lại có thể hại nàng.
Lục Bình nhìn nhìn bộ dáng lạnh lùng của Ân Thiên Sở, thở dài một cái, nói:
- Đây là sự thật, hơn nữa cũng vì tốt cho nàng, huống chi nàng cũng không có thực lực tới thừa kế hết thảy của ta.
Lục Bình ngay sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-linh-cuu-bien/2154757/chuong-1604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.