Vân Thiên lão tổ thấy chuyện cho qua trong lòng buông lỏng, trên mặt cười híp mắt nói:
- Đây là Lưu Vân các ta có lỗi trước, Lục đạo hữu nếu đi ngang qua, không ngại đến Lưu Vân các ta dạo chơi một phen, cũng tiện cho việc thể hiện tình địa chủ, đền bù sự mạo phạm với Lục đạo hữu lúc trước.
Lục Bình bì tiếu nhục bất tiếu cự tuyệt nói:
- Hảo ý của Vân Thiên đạo hữu tại hạ tâm lĩnh, chư vị xin mời trở về. Tại hạ còn có chuyện cần làm, cũng không cùng chư vị trò chuyện nhiều.
Lưu Vân các tu sĩ theo Vân Thiên lão tổ lui ra khỏi sơn cốc, nhìn bóng lưng mọi người cách xa, Xích Luyện Anh nói:
- Ta còn tưởng rằng huynh muốn động thủ, không ngờ thả bọn họ đi dễ dàng như vậy.
Lục Bình không vui nói:
- Nơi này chính là địa bàn của Lưu Vân các. Nếu ta ở đây đại khai sát giới, ngay cả có ba đầu sáu tay cũng không chống cự nổi toàn bộ Lưu Vân các làm khó ta. Huống chi cách làm này vô cùng dễ dàng chọc cho Trung Thổ tu luyện giới không ưa, đến lúc đó tình cảnh càng thêm tuyến thượng gia sương, tốt nhất vẫn phải có điều cố kỵ với nhau như vậy. Lưu Vân các ở vào Trung Thổ đất liền, dưới tình huống bình thường không giao tận cùng hải ngoại tu luyện giới, nhưng cũng không phải là địch nhân tùy ý trêu chọc.
Khi Lục Bình xoay người nhìn, Linh Lung đã khôi phục hình tượng tiểu cô nương răng trắng tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-linh-cuu-bien/2154671/chuong-1561.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.