Chương trước
Chương sau
Hung uy của Vũ Lăng ngự đạo binh đại trận hiển nhiên bị yêu tộc các vị pháp tướng tu sĩ để trong mắt. Không biết sao phía Chân Linh phái pháp tướng tu sĩ đeo bám chai lì giống như da trâu vậy, khiến cho yêu tộc pháp tướng tu sĩ không người nào có thể xuất thủ để giải quyết đạo binh đại trận.

Lục Đại Quý bên ngoài Hoàng Ly đảo chém giết giảm bớt rất nhiều áp lực cho Chân Linh phái tu sĩ ngăn cản yêu tộc tiến công trên Hoàng Ly đảo, khiến cho toàn thể Chân Linh phái tinh thần đại chấn.

Đồng thời cũng khiến cho rất nhiều tu sĩ trên đảo vốn lung lay không chừng nhất thời kiên định lòng tin hiệp trợ Chân Linh phải chống cự. Hoàng Ly đảo mặc dù đang ở trước mắt, nhưng lúc này trong mắt yêu tộc tu sĩ cũng trở nên càng lúc càng xa không thể với tới.

Ngay vào lúc đó, một đạo lưu quang phá vỡ hư không tới, một đạo không gian ba động sinh ra ở hư không phụ cận bên ngoài Hoàng Ly đảo. Một cổ nước biển đột nhiên từ trên mặt biển nổ lên tạo thành một mặt thủy mạc.

Đông Dật lão tổ trọng đối chiến cùng đám ba người Ân Thiên Sở đột nhiên hư hoảng nhất chiều, người đã chưởng không lưu quang phá không tới.

Cùng lúc đó, Nguyên Thủy Cự Ngạc đại tu sĩ vỗ về phía sau một chưởng, vỗ bay Cô Ưng từ giữa không trung bay xuống, đồng thời ngón cái cùng ngón trỏ của bàn tay lăng không bóp một cái. Một cái ngọc giản bị lão ta gặp trong tay từ trong hư không rung chuyển.

Phía trên một đạo thủy mạc nổ lên đột nhiên hiện ra mấy hàng tự phù kỳ quái cũng rơi vào trong mắt Không Kinh lão tổ đang giao chiến cùng Tạ Thiên Dương.

Ba vị đại tu sĩ cơ hồ đồng thời biến sắc, Đông Dật lão tổ trước hết hét lớn:

- Chư vị vẫn cất giữ gì đó, Hoàng Ly đảo không phá, hôm nay hao binh tổn tướng còn có ý nghĩa gì?

- Thúi lắm!

Khổng Kinh lão tổ hét lớn một tiếng, nói:

- Đông Dật lão quỷ tâm tư của người độc lắm!

Nguyên Thủy Cự Ngạc đại tu sĩ tung người thoát khỏi chiến đoàn với Tạng Du, thấp giọng quát lên:

- Phàm yêu tộc nhi lang ta mau thổi lui, hôm nay đánh một trận là do yêu tộc ta bị mắc mưu của Thượng Hải tông. Chân Linh phái chư vị đạo hữu, như thế hôm nay dừng tay được không?

Ngôn ngữ của Nguyên Thủy Cự Ngạc đại tu sĩ làm động đảo yêu tộc tu sĩ trong lúc nhất thời lòng quân đại loạn. Không ít yêu tộc đang tấn công Hoàng Ly đảo nhất thời trận cước đại loạn, không biết nên làm thế nào cho phải.

May vào lúc này toàn thể Chân Linh phái cũng nhận được ám hiệu của mấy phía pháp tướng lão tổ, không nhân cơ hội che giết, nhưng tạo thành không ít thương vong cho yêu tu.

Khổng Kinh lão tổ nhất thời giận dữ, quát lên:

- Còn không mau lui, không nghe mệnh lệnh sao?

Lúc này yêu tộc tu sĩ mới khẳng định mệnh lệnh nghe được trong tai, tạm thời đè xuống mê hoặc trong lòng. Yêu tộc đại quân nhất thời giống như thủy triều lui vào trong biển.

Một tiếng thét dài truyền tới, Đông Dật lão tổ đột nhiên bộc phát. Mấy đạo thần thông liên tiếp đánh tới ba vị pháp tướng trung kỳ vây công. Mà chính lão ta lại nhân cơ hội phá vỡ ba người trùng vẫy, rồi sau đó cũng không quay đầu lại nhấc lên độn quang phá vỡ hư không nhanh chóng trốn đi về phương hướng tây nam.

Sau lưng Đông Dật lão tổ có một đạo nhận quang đuổi sát thân thể của lão. Một tiếng kêu đau truyền tới, nhận quang tiêu tán theo. Thân hình của Đông Dật lão tổ một trận run rẩy trong độn quang, nhưng vẫn không dừng lại chút nào, biến mất thăng ở chân trời.

Nghe yêu tộc hai vị đại tu sĩ cầu hòa, Tạ Thiên Dương cùng với Tang Du hai người cười cười. Tất cả đều lui ra không nói, rõ ràng hai người chẳng qua là trợ quyền tới, cũng không nhúng tay vào chuyện của Chân Linh phái.

Lúc này Hoàng Ly đảo Chân Linh phái nhất phương chính là lấy Ân Thiên Sở vị tôn. Ân Thiên Sở đoán được yêu tộc lui binh, Đông Dật chạy trốn tất nhiên là song phương đều đã lấy được tin tức Lục Bình trở về Đông Hải, kế tiếp tất nhiên phải toàn lực đối phó Thượng Hải tông, hiển nhiên sẽ không kết oán chung quanh nữa, vì vậy lạnh giọng nói:

- Dùng tay cũng tốt. Chân Linh phải ta cũng từ trước đến giờ không muốn cùng biển sâu yêu vực là địch!

Một cuộc đại chiến vì vậy Trung Thổ nửa đường gãy gánh, yêu tộc đại quân vì vậy rút đi. Phía Chân Linh phái trận chiến này cũng chịu tổn thất không nhỏ, nhưng mà một trận đánh này đi qua, Chân Linh phái chế phách thế cục của Bắc Hải đã cơ hồ không thể dao động.

Gió biển thổi tới, giữa không trung mây cuộn mây tan.

Đạo Thắng lão tố cùng Thiên Tượng lão tổ đang tĩnh tọa giữa mây, ở giữa có một bàn gỗ bày một bình trà thơm, nhiệt khí đằng đằng khuếch tán ra giữa không gian hai vị lão tổ. Về mặt hai người giữa hư ảo che giấu tựa như thực như ảo.

Hồi lâu, Đạo Thắng lão tổ lúc này mới thở dài một hơi, nói:

- Lão hữu đúng thật vẫn là người cao nhất mà!

Thiên Tượng lão tổ khẽ mỉm cười, một tay cầm bình trà, một tay ấn nắp bình nghiêng đi. Nước trà màu xanh nhạt rót vào trong chén trà trước người Đạo Thắng lão tổ, hương trà nhất thời tản ra bốn phía.

Thiên Tượng lão tổ lại cho mình thêm một chén, lúc này mới làm một động tác mới Đạo Thắng lão tổ, đối với ngôn ngữ của Đạo Thắng lão tổ chưa hề có bày tỏ nhiều hơn.

Đường đường Bắc Hải đệ nhất đại tu sĩ Đạo Thắng lão tổ khi đối mặt chén trà thơm trước mắt, cũng hi hữu biểu hiện ra một chút do dự. Sau đó ông ta mới cầm lên chén trà trước mắt nhẹ nhàng uống một hớp trà nóng rồi để trở lại trên bàn trà, lúc này mới lần nữa đem ánh mắt nhìn về phía Thiên Tượng lão tổ.

Thiên Tượng lão tổ khi đó mới lên tiếng nói:

- Chuyện Thương Hải tông, Huyền Linh phái không tham dự!

Đạo Thắng lão tổ thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Phải!

Thiên Tượng lão tổ gật đầu một cái, tựa hồ tán thưởng, lại hình như là nhận đồng thái độ của Đạo Thắng lão tổ, rồi lại nói tiếp:

- Sau chuyện này, Thượng Hải tông ở Bắc Hải biết thu liễm, phải chịu trừng trị!

Đạo Thắng lão tố đồng ý nói:

- Đúng vậy!

Thiên Tượng lão tổ chậm rãi nâng lên ánh mắt, nhìn chằm chằm Đạo Thắng lão tổ nói:

- Chuyện Bắc Hải có người của Bắc Hải giải quyết, người ngoài không được xía miệng vào!

Đạo Thắng lão tố không chút do dự nói:

- Phải!

- Về phần Phùng Hư Đạo cùng Lâm Hư Thanh...

Đạo Thắng lão tổ rốt cục động dung, không nhịn được nói:

- Thiên Tượng huynh, kính xin...

Thiên Tượng lão tổ giơ tay ngắn lời của Đạo Thắng lão tổ, nghiệm mặt lạnh giọng nói:

- Nhất định phải có người chịu trách nhiệm vì phạm sai lầm. Đạo Thắng huynh biết ý của ta, máu của Chân Linh phái đệ tử không thể chảy không!

Đạo Thắng lão tổ thở dài một tiếng, chỉ nhắm mắt lại, dường như đang hạ quyết tâm gì đó.

Mà Thiên Tượng lão tổ cũng không nói nữa. Ông ta thần sắc lạnh nhạt chẳng qua là lẳng lặng cầm lên chén trà xanh nhấp nhẹ một cái

Hồi lâu, Đạo Thắng lão tổ đột nhiên khai ích hai mắt, thảm hại mở miệng nói:

- Theo đạo huynh nói đi, Phùng Hư Đạo phụ trách chuyện này!

Mấy chữ đó phảng phất bị Đạo Thắng lão tổ phế cực lớn khí lực mới nói xong. Mà khi nói xong, Đạo Thắng lão tổ phảng phất lập tức già nua mấy chục tuổi.

Thiên Tượng lão tổ tựa hồ đối với Đạo Thắng lão tổ không ngờ lại nói tên của Phùng Hư Đạo có chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó trong ánh mắt thoáng qua một đạo vẻ dễ dàng liêu nhiên, gật đầu một cái, nói:

- Cũng tốt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.