Chương trước
Chương sau
Khi đó quanh người lão, không biết lúc nào Thiên Tương đã lần nữa vận chuyển thủ hộ trận pháp hỏng mất. Mặc dù chẳng qua là vận chuyển một phần trong đó, nhưng mà một phần nọ dùng để lần nữa vây khốn Đông Cực lão tổ đã đủ rồi.

Khó trách Lục Bình chẳng qua lăng không cho lão ta một chưởng liền đuổi theo Vô Giới lão tổ. Hắn đã đoán chừng Đông Cực lão tổ lần này khó thoát tại kiếp trong trận pháp vây khốn.

Hoảng hốt chạy thục mạng còn có Vô Giới lão tổ. Ở phía sau lão, một đạo lưu quang hiện ra trên mặt biển đuổi theo thật sát cũng đang không ngừng thu nhỏ lại khoảng cách của song phương!

Mồ hôi lạnh thậm chí đã toát ra chóp mũi của Vô Giới lão tổ. Mặc dù Vô Giới lão tổ trốn hoảng lên, nhưng giữa thần sắc chưa hề có chút hốt hoảng, hai mắt lúc này ngược lại hiển nhiên càng thêm trầm ngưng.

Vô Giới lão tổ phán đoán thế cục rất rõ ràng, vào phút chốc Lục Bình xuất hiện lão đã biết được hôm nay ở Hàn Băng đảo càng khó đòi được tiện nghi hơn. Thậm chí căn cứ vào sự hiểu biết khắc sâu đối với thực lực của Lục Bình, coi như hai vị đại tu sĩ liên thủ, muốn toàn thân thối lui trong tay hắn sợ rằng đều hy vọng xa vời.

Không giống với tu luyện giới phần lớn người không thèm bận tâm đối với lời đồn đãi Lục Bình đã từng chém giết Hỏa Loan tộc trưởng Diễm Cửu Tiểu, Vô Giới lão tổ đối với lần này cũng ôm thái độ tin tưởng. Lão đã từng bên trong đạo đàn thế giới chính mắt thấy qua Lục Thiên Bình khi còn là một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ đã như thế nào dưới năm vị đại tu sĩ liên thủ vẫy giết bị thương nặng cũng đột xuất vòng vây khỏi một người thực lực mạnh nhất trong đó.

Thời điểm hắn ở trung kỳ thì có thực lực dễ dàng chém chết pháp tướng hậu kỳ tu sĩ, cớ gì khi tiến cấp pháp tướng hậu kỳ lại không thể có khả năng chém chết Thuần Dương tu sĩ? Thế giới này chưa chắc cũng chỉ có một Tiểu Bạch Vũ!

Cho nên Vô Giới lão tổ sau khi liên thủ Đông Cực lão tổ thi triển ra thần thông mạnh mẽ, lão ta ngay cả tâm tình nhìn một chút các biện pháp ứng đối của Lục Bình cũng đều không có. Sau khi lão ta cực kỳ sỉ nhục bỏ lại Đông Cực lão tổ phía sau, một mình xoay người lập tức trốn đi.

Trên thực tế, sự ứng đối của Vô Giới lão tổ không chút sai sót. Lão ta cơ hồ đem hết toàn lực một kích trước mặt của Lục Bình giống như giấy hồ bị xé nát dễ dàng vậy. Tiếp theo đó Vô Giới lão tổ liền bị thương nặng, thậm chí không thể đưa đến chút xíu tác dụng kiềm chế Lục Bình. Nếu không phải lão ta nhanh thoát, lúc này bị Lục Bình lần nữa bức vào trong Chân Linh phái khốn trận coi như không chỉ là một mình Đông Cực lão tổ!

Một sự tồn tại có thể tấn công cùng cấp tu sĩ coi như không có gì, đã hoàn toàn cụ bị thực lực nghiên ép cùng cấp tu sĩ. Đối mặt đối thủ như vậy, Vô Giới lão tổ vốn bởi vì chạy trốn mà rơi chút xíu áy náy nhất thời tan thành mây khói!

Biết rõ hắn phải chết lại như thế nào nữa tham dự trong đó, dù sao vẫn cái mạng nhỏ của mình mới trọng yếu nhất!

Nhưng Vô Giới lão tổ đã làm được mức hèn hạ như vậy, vẫn không cách nào thoát khỏi Lục Thiên Bình truy kích!

Trốn không thoát, vậy cũng chỉ có thể là một người chết!

Vô Giới lão tổ cắn răng một cái, Nhất kiếp linh bảo trong tay đột nhiên bay vụt ra ngoài mấy dặm, rồi sau đó nhô lên cao xẹt qua một đạo nửa vòng tròn. Một lối đi không gian chậm rãi thành hình. Mà độn quang của Vô Giới lão tổ trong phút chốc vượt qua khoảng cách mấy dặm, một đầu đâm vào trong lối đi không gian. Phía sau mấy dặm bên ngoài chính là độn quang của Lục Bình.

Ở khoảng cách đối thủ gần như vậy thi triển không gian thần thông, hơn nữa còn thi triển trên tự thân của người thi thuật, đây không mảy may khác nào đem tự thân lâm vào tuyệt cảnh. Mà chỗ bất đồng chẳng qua là như vậy ít nhất còn có thể trí chi tử địa rồi sau đó sống sót. Nếu bị Lục Bình đuổi theo, vậy cũng thật đúng chính là thập chết vô sinh rồi.

Nhưng Vô Giới lão tổ có đầy đủ dũng khí cầu sinh trong cái chết, dù lão ta bỏ quên quyết tâm của Lục Bình muốn giết lão!

Khoảnh khắc lão ta đầu thân lối đi không gian, Lục Bình cũng đã đuổi theo tới. Đối mặt lối đi không gian sắp khép lại, thần niệm bàn bạc không do dự chút nào trào vào trong lối đi. Sắc mặt của Lục Bình trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Đây đồng dạng là một lần điên cuồng mạo hiểm. Càng điên cuồng hơn, theo sát đó một đạo kiếm quang cũng phá vỡ hư không tiến vào trong lối đi không gian.

Rồi sau đó thấy Lục Bình đột nhiên đứng lại trước lối đi không gian, hai tay không chống đỡ ra phía ngoài. Vốn dĩ lối đi không gian sắp khép lại nhất thời hơi chậm lại. Thần niệm của Lục Bình tràn vào trong đó đã toàn bộ rút lui trở về. Theo đó trên miệng của lối đi không gian dâng lên một trận chấn động, Chân Linh Chi Kiếm đang rỉ máu trên mũi kiếm trở về.

Hai tay của Lục Bình rốt cục buông lỏng, lối đi không gian nhất thời khép lại, không gian ba động kịch liệt cuốn ùa diện tích mấy trăm trượng. Mấy con hải cầm bay vào nơi đó không đợi phát ra tiếng kêu thảm thiết liền lăng không giải thể, nhưng mãi không thể thương tổn được Lục Bình chút nào.

- Đáng tiếc!

Trên mặt biển bên ngoài hơn trăm dặm, một chỗ hư không phảng phất mặt nước vậy đột nhiên ba động. Rồi sau đó Vô Giới lão tổ cả người trên dưới quần áo lam lũ tay phải bấm thật chặt vết thương cánh tay trái chỉ còn dư lại nửa đoạn. Sắc mặt tái nhợt trong giây lát dâng lên một đạo đỏ bừng, tiếp theo một hớp nhiệt huyết màu đỏ sậm kìm nén không được nữa.

- Lục Thiên Bình cố gắng lợi hại đi, không ngờ lại có thể làm được đến cách không ngự vật trong lối đi không gian người khác khai ích khi. Đây là thần thông mà chân chính Thuần Dương tu sĩ mới có!

Trong đầu óc thoáng qua ý niệm này, Vô Giới lão tổ cũng không dám làm chút nào dừng lại. Chỉ bất quá khoảng cách hơn trăm dặm, theo thần niệm tử vi của Lục Thiên Bình trước đó có thể tứ vô kiêng kỵ đánh vào lối đi không gian mà xét, không phải chốc lát hắn sẽ có thể phát hiện phương hướng mình trốn chạy mà đuổi theo.

Bất chấp thương thế trên người, Vô Giới lão tổ ngẩng đầu nhìn mặt biển bốn phía một cái, miễn cưỡng phán đoán một phương vị, sau đó liền lấy máu tươi của cánh tay cụt nhỏ xuống vị dẫn, bắt đầu thi triển huyết độn bí thuật.

Loại bí thuật này tất nhiên sẽ khiến cho thân thể của lão thương càng thêm thương, nhưng lúc này vì mạng sống cũng không rãnh bận tâm những thứ đó!

Ngay vào lúc độn quang của Vô Giới lão tổ dâng lên, một đạo thần niệm hùng hồn giống như cuồng phong quá cảnh, đã quét ngang tới bên phía Vô Giới đào tổ.

Chỉ chốc lát sau, hư không cách đó không xa phương vị lúc trước Vô Giới lão tổ xuất hiện lần nữa rung chuyển. Một đạo khe hở không gian nổ tung, rồi sau đó bị xé ra một lối đi to lớn. Lục Bình từ trong một bước bước ra, sau đó nhìn một chút về bốn phía, chân mày không khỏi chợt nhíu, thở dài, nói:

- Đáng tiếc!

Khi Lục Bình trở về Hàn Băng đảo, đại chiến nơi đó đã lắng xuống. Tuy nhiên thần niệm của Lục Bình trong nháy

mắt quét qua cả hòn đảo sau đó trên mặt còn mang một tia sẻ không vui.

Độn quang rơi vào ngoài Băng cung, Thiên Tương sớm đã chờ ở chỗ đây. Lục Bình há mồm liền hỏi:

- Sư huynh, Đông Cực đã chết chưa?&
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.