Lục Bình thấy buồn cười, nói:
- Lần này chỉ là vận khí tốt, chính là tự ta cũng không biết nơi này không ngờ sẽ là chỗ chôn giấu Khánh Âm Toái Thạch của một tiền bối tu sĩ, muốn tìm được một nơi như vậy nữa cần vận khí nghịch thiên đường nào. Chẳng lẽ chúng ta thật đúng là muốn ở đạo đàn thế giới này đào đất ba thước sao?
Ân Thiên Sở cũng cảm giác mình có chút buồn cười. Hai người không nói chuyện Khánh Âm Toái Thạch nữa, một đường bắt đầu đi về phía chỗ đám người Thiên Thành lão tổ.
Hai người đi hơn mười dặm, Lục Bình đột nhiên đưa tay ngắn ngang đường đi của Ân Thiên Sở. Ân Thiên Sở vào phút chốc Lục Bình đưa tay, thân hình cả người bắt đầu trở nên hư ảo. Sự phối hợp của hai người coi như cực kỳ ăn ý.
Vào lúc mới vừa rồi thần niệm của Lục Bình quét ngang về bốn phía, một đạo thần niệm xa lạ cùng vừa mới tiếp xúc liền cấp tốc lui đi. Đồng thời một chỗ phía sau sườn núi bên ngoài mấy dặm, một đạo đến quang dâng lên mạnh mẽ. Người nọ không tiếc tiêu hao chân nguyên gấp mấy lần với bình thường, ở chỗ này phát động phi độn thuật.
- Đi thôi, người đã đi rồi, đi qua nhìn một chút!
Tốc độ dưới chân Lục Bình tăng nhanh. Ân Thiên Sở vẫn như cũ không hiển lộ thân hình, tuy nhiên có thể khẳng định là, lúc này tất nhiên gã đang ở chỗ không xa bên người Lục Bình.
Lục Bình chỉ chốc lát sau đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-linh-cuu-bien/2154443/chuong-1447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.