Chương trước
Chương sau
Lâm Vũ lão tổ thầm thở dài một cái. Bích Ngọc Thanh Phong Địch cuối cùng chẳng qua là một món Nhất kiếp linh bảo, hơn nữa còn không phải là loại linh bảo am hiểu trực tiếp tiếp xúc đả kích. Mà dưới tình huống mình có thương tích trong người thực lực cũng giảm bớt nhiều. Nếu không dù là lúc này trong tay của mình có một món Nhị kiếp linh bảo, coi như không cần mạng của con A Tu La này, cũng có thể khiến cho chiến lực của nó tiêu mất hơn phân nửa!

Lâm Vũ lão tổ theo sát còn muốn xuất thủ lần nữa, nhưng mà con A Tu La bị đánh lén đã chuẩn bị kỹ càng. Lâm Vũ lão tổ đã mất đi thời cơ tốt nhất lần nữa làm bị thương nặng con A Tu La.

Vừa khéo vào lúc này, cách đó không xa Hải Vô Nhai đang bị một con A Tu La khác đánh tiết tiết bại lại đột nhiên phát ra quát to một tiếng. Lâm Vũ lão tổ mặt liền biến sắc. Hải Vô Nhai rốt cục vào lúc này tránh thoát sự trói buộc do Lâm Vũ lão tổ lợi dụng thần niệm bí thuật đối với lão ta.

Cũng may con A Tu La mặc kệ Hàn Vô Nhai có bị khống chế hay không, chỉ để ý nhắm đúng vào lão ta một mực đánh rát. Hàn Vô Nhai trong khoảng thời gian ngắn không cách nào thoát khỏi chiến đoàn dưới con A Tu La đó tấn công mãnh liệt.

Nhưng con A Tu La vào lúc đánh Hàn Vô Nhai không còn sức đánh trả chút nào thì lại đột nhiên rút người ra rút đi, giết tới phía bên Lâm Vũ lão tổ.

Lâm Vũ lão tổ mặc dù thực lực bị tổn thương, nhưng dù sao cũng là Thuần Dương lão tổ, sau khi lấy phương thức đánh lén làm bị thương nặng con A Tu La trước đó, lập tức thủ đoạn liên miên theo nhau mà tới. Mặc dù trong lúc nhất thời, ông ta không cách nào đánh chết con A Tu La này, nhưng cũng đánh nó không còn sức đánh trả chút nào.

Vừa lúc đó, một con A Tu La khác cũng buông tha Hàn Vô Nhai đánh tới Lâm Vũ lão tổ!

Nếu là Lâm Vũ lão tổ ở thời kỳ điên phong, chính là trực diện đối kháng hai con A Tu La đối với với Lâm Vũ lão tổ mà nói cũng không nói ở đây. Nhưng lúc này thực lực của ông ta mặc dù đã phục dụng một ít linh đan do Lục Bình cung cấp tạm thời áp chế thương thế mà khôi phục năm sáu phần mười, nhưng đối mặt hai con A Tu La trong đó có một con trọng thương cũng lực chưa như mong đợi.

Dưới hai con A Tu La giáp công, Lâm Vũ lão tổ lần này lại trở thành tiết tiết bại lui, miễn cưỡng chống đỡ.

Mà một mặt khác, sau khi Hàn Vô Nhai bị một con A Tu La khác bỏ qua đang khôi phục sự thao túng của thần niệm ý thức đối với tự thân, cũng ngoài dự đoán của mọi người lão ta không rút người ra mà đi. Bởi vì cách đó không xa lão ta, Hoắc Vô Ngân vẫn như cũ bị phong ấn thần niệm ý thức lúc này đang đang đối mặt con A Tu La thứ ba tiến kích tiến hành liều chết chống cự.

Hàn Vô Nhai dưới mắt mọi người thật không cách nào bỏ đồng môn sư đệ mà một thân một mình toàn thân thối lui. Bất đắc dĩ, Hàn Vô Nhai chỉ có thể lần nữa gia nhập chiến đoàn, cùng Hoắc Vô Ngân hợp lực ngăn cản con A Tu La đó tấn công.

Lúc này, Hoắc Vô Ngân sớm đã không thể sử dụng bị thương nặng để hình dung. Nếu không phải thần niệm ý thức của lão ta bị thần niệm bí thuật của Lục Bình cùng Lâm Vũ lão tổ đồng thời phong ấn chỉ biết là một mực liều chết lực chiến, sợ rằng sớm đã không chịu nổi dưới sự đả kích liên phiên của A Tu La.

Trong lòng của Hàn Vô Nhai sớm đã hận toàn thể Chân Linh phải cùng với Lâm Vũ lão tố vô cùng, nhưng lúc này không thể không phối hợp Hoắc Vô Ngân mất đi bản ngã ý thức ngăn cản thế công của A Tu La.

Cũng may Hoắc Vô Ngân mặc dù ý thức bị phong ấn, nhưng bản năng của Phong Vũ Song Tiên phối hợp mấy trăm năm vẫn ở đó. Dưới hai người liên thủ mặc dù vẫn không cách nào ngăn cản thế công của A Tu La, nhưng chí ít cũng có thể trong thời gian ngắn tự vệ vô ngu.

Hàn Vô Nhai đã quyết định chủ ý, chỉ cần nhìn đúng cơ hội sẽ mang Hoắc Vô Ngân chạy trốn. A Tu La mặc dù hung mãnh, nhưng cũng không thể làm được tới mức trở ngại hai người toàn thân thối lui. Mình cần suy tính bất quá là như thế nào làm Hoắc Vô Ngân tránh thoát thần niệm phong ấn của Lâm Vũ lão tổ, có lẽ dứt khoát mình nhìn đúng thời cơ trực tiếp mạnh mẽ mang đi Hoắc Vô Ngân.

Lâm Vũ lão tổ đối mặt với hai con A Tu La giáp công đã đón đỡ phái trái rất khó khăn. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, vị tán tu Thuần Dương này chỉ sợ cũng phải thành vị Thuần Dương lão tổ thứ nhất vẫn lạc của thiên hạ tu luyện giới vây trừ ma la đại chiến lần này.

Thời khắc nguy cấp, Lục Bình Tế Thủy Trường Lưu kiếm rốt cục giết tới đây, từ trong tay Lâm Vũ lão tổ nhận lấy con A Tu La bị thương, hóa giải áp lực cho Lâm Vũ lão tổ.

Mà ở cách đó không xa, con Ngọc Ma liên tiếp bị Lục Bình lấy “Kinh Lôi Kiếm Quyết” cùng phối hợp thần niệm của Bích Lân Hồn Hỏa đánh vào đánh tan hệ thân hắc vụ. Sau đó thế công lại bị Quỳ Thủy Thần Lôi cùng “Vô Ảnh Kiếm Quyết liên miên không dứt làm cho trận cước đại loạn cuối cùng đúng là vẫn không né tránh một kiếm đánh lén của Lục Tiểu Bình trên ót của nó. Lúc này thân mình của nó mặc dù vẫn treo đứng giữa không trung, nhưng quanh thân trên dưới đang chậm rãi tan rã hóa thành linh khí nồng đặc tiêu tán giữa thiên địa.

Dưới sự tính toán tỉ mỉ của Lâm Vũ lão tổ cùng với Lục Bình toàn lực phối hợp, phía Chân Linh phải đúng là vấn làm được việc duy trì miễn cưỡng thế cục thăng bằng dưới tình huống ba con A Tu La toàn lực xuất chiến.

Nhưng vô luận Lục Bình hay Lâm Vũ lão tổ đều biết thời gian duy trì thăng bằng chỉ sợ sẽ không quá dài. Bên phe ma la đại quân dù sao cũng chiếm cứ ưu thế số lượng, thời gian dài, sau khi mấy phe càng lúc càng tiêu hao quá độ ưu thế lại sẽ từ từ trở lại trong tay của phe ma la đại quân.

Huống chi thời điểm này Lâm Vũ lão tổ cùng với Lục Bình đều đã nhìn ra Hàn Vô Nhai có chủ ý bỏ chạy như chuột. Một khi lão ta mang Hoắc Vô Ngân thành công bỏ chạy, con A Tu La rảnh tay ra tất nhiên điên cuồng phản kích. Đến lúc đó, phía Chân Linh phái sợ rằng không cần kiên trì thời gian bao lâu sẽ phải toàn diện đại bại.

Lúc này giằng co mặc dù ngắn ngủi, mà Chân Linh phái cần bất quá là một người phá cục. Ma la đại quân mặc dù chiếm cứ ưu thế về số lượng, nhưng chân chính có thể quyết định chiến cuộc thắng bại cũng là cao cấp tu sĩ cùng với ma la cao cấp kiềm chế lẫn nhau.

Những cao cấp tu sĩ phàm có một người có thể rảnh tay ra, lập tức sẽ có thể hoàn toàn thay đổi thế cục trên sân, đến lúc đó số lượng của ma la coi như nhiều hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì. Cũng một đạo lý giống vậy, một khi ma la mới có thể phá cục trước một bước, chờ đợi Chân Linh phái chính là tru diệt cùng với đại bại dị thường.

Mà sự khác biệt duy nhất giữa hai người chính là một khi song phương cũng không thể đủ phá cục, ma la đại quận hoàn toàn có thể ỷ vào ưu thế về số lượng chậm chạp phá cục, càng trì hoãn đối với Chân Linh phái càng bất lợi!

Lâm Vũ lão tổ tỉ mỉ nghiên cứu người phá cục không là người khác, mà là những tu sĩ của các phái lúc này vẫn làm người xem trên vách trong hư không của bốn phía trú địa. Lâm Vũ lão tổ xem ra, khi Chân Linh phải có thể chặn ma la đại quân toàn lực tấn công, thời điểm cục diện lâm vào thế giằng co, những tu sĩ của các phái một vị ở bốn phía xa xa thăm dò xem ra sẽ thấy cơ hội. Một khi bọn họ có thể nhân cơ hội đánh giết tới đây, như vậy cục diện nguy ngập của Chân Linh phải lập tức sẽ có thể hóa giải.&
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.