Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Titan

Bốn ngày sau, trong phòng luyện đan của Sở Đình lần nữa truyền ra đan hương. Lý Mậu Lâm cùng Lý Tu Trúc lần nữa đi tới trước luyện đan phòng, lặng lẽ đợi Sở Đình cùng Lục Bình xuất quan.

Bên ngoài phòng luyện đan của Sở Đình, phòng thủ trận pháp quang hoa lóe sáng lên, đồng thời hướng ra phía ngoài mở tách ra. Sở Đình dáng người yểu điệu trong làn đạn hương bao phủ bốn phía yểu điệu đi ra. Lý Tu Trúc bước nhanh về phía trước, nhỏ giọng hỏi thăm. Hai nữ trong chốc lát vừa nói vừa cười, đi tới chỗ của Lý Mậu Lâm.

Đang lúc này, phòng luyện đan bên kia cũng chậm rãi mở ra. Lục Bình mặc áo xanh, thần sắc bình tĩnh bước ra, đưa tay phất phất trên quần áo một cái, làm như thời gian dài tĩnh tọa khiến cho bụi bậm rơi xuống bám vào quần áo vậy.

Sở Đình đi lên tới trước, đem một ngọc tinh bình giao cho Lý Mậu Lâm, nói:

- Cháu gái chỉ luyện chế ba viên Thất bộ văn đan. Lò thứ hai thành tựu được hai viên Thất bộ văn đan, đã là cực hạn của cháu rồi.

Lý Mậu Lâm vui vẻ nói:

- Rất tốt! Rất tốt! Thuật luyện đan của cháu gái ngoan đã vượt ra ngoài ý liệu của sư thúc ta. Ba viên Thất bộ văn đan đã đủ cho sư muội của cháu dùng để đột phá đoán đan kỳ.

Sở Đình nói xong, đã cùng Lý Tu Trúc hai người hướng về phía Lục Bình ở bên cạnh, hiển nhiên là có ý khiêu khích. Lý Mậu Lâm cầm ba viên Thất bộ văn đan trong tay, nhìn về phía Lục Bình, vẻ mặt cũng buông lỏng không ít. Không đợi đối phương lên tiếng, Lục Bình khẽ cười, nói:

- Sở tiểu thư đến thuật quả nhiên không phải tầm thường. Tại hạ cam bái hạ phong! Đây chính là một viên Thất bộ văn đan mà tại hạ đã cố hết sức mới luyện chế được, thỉnh Lý tiền bối xem xét.

Lục Bình đưa ra một ngọc tinh bình, Lý Mậu Lâm thấy bên trong quả nhiên là một viên Thất bộ văn đan, càng là mừng rỡ dị thường, luôn miệng khen:

- Không ngờ rằng thuật luyện đan của Lục tiểu huynh đệ cũng không tầm thường. Lý gia ta có thể mời được Lục tiểu hữu xuất thủ, thật là chuyện may mắn.

Lý Tu Trúc không ngờ là Lục Bình cũng luyện chế được một viên Thất bộ văn đan, lẽ dĩ nhiên cái nhìn đối với Lục Bình cũng thay đổi không ít. Lý Tu Trúc và Lý Mậu Lâm cùng nhau nói cám ơn Lục Bình. Có thể luyện chế ra loại đan dược Thất bộ văn đan này, thân phận chuẩn đại sư của Lục Bình đương nhiên không thể nghi ngờ. Thái độ của cha con nhà họ Lý đối với Lục Bình so với trước càng thêm kính trọng hơn.

Lục Bình thì cũng chẳng sao, dù sao hắn cũng không có ý định lưu trú thời gian dài ở Lý gia. Trái lại, ánh mắt của Sở Đình khiến cho Lục Bình có chút đoán không ra. Trong lúc mơ hồ có vẻ như có chút thất vọng, phảng phất hắn luyện chế ra được Thất bộ văn đan ngược lại khiến nàng mất đi một cơ sở để phán đoán vậy.

Tạ tuyệt Lý gia nhiệt tình giữ lại, Lục Bình trở lại động phủ bên ngoài trang viên. Lúc này phía ngoài động phủ, Tiểu Tư Mã đang ngồi chồm hổm dưới đất dùng nhánh cây viết, vẽ thứ gì đó.

Thấy Lục Bình đi tới, Tiểu Tư Mã ném nhánh cây, sắc mặt vui mừng nghênh đón. Lục Bình nhìn hình vẽ trên đất một chút. Hình vẽ là một cây năm trăm năm Phong Ngâm thảo, chỉ có mấy nét thế mà đem Phong Ngâm thảo phác họa sinh động vô cùng.

Lục Bình không nói gì, cười hỏi:

- Tiểu Tư Mã, mấy ngày không thấy, tu vị ngược lại đột phá đến luyện huyết trung kỳ rồi?

Tiểu Tư Mã thấy hình mình vẽ trên đất không làm cho Lục Bình chú ý, không khỏi có chút thất vọng, nghe Lục Bình khen ngợi, còn phấn chấn nói:

- Còn không phải là nhờ kiếm được chút linh thạch của tiền bối, ngày hôm trước mới thành công đột phá.

Lục Bình đi vào động phủ, ngồi xếp bằng tu luyện trên đài. Tiểu Tư Mã đứng ở dưới khoanh tay. Lục Bình hồi lâu không nói gì. Tiểu Tư Mã không biết Lục Bình gọi nó tới có chuyện gì, trong lòng khó tránh khỏi có chút hồi hộp, len lén đưa mắt nhìn về phía Lục Bình.

Lục Bình ngồi ở chỗ đó, đột nhiên mở mắt. Ánh mắt của Tiêu Tư Mã đang quan sát Lục Bình, thấy vậy sợ hết hồn, liền vội vàng đưa mắt nhìn sang chỗ khác.

Lục Bình cười cười, hỏi:

- Tiểu Tư Mã, ngươi nghĩ đến việc học luyện đan phải không?

Tiểu Tư Mã bị Lục Bình đột nhiên hỏi thế mà sợ hết hồn, trong lúc nhất thời ấp a ấp úng nói không ra lời. Nhưng dù sao hắn cũng là người lanh lợi, chốc lát liền phản ứng kịp, vội vàng quỳ xuống đất, nói:

- Không dám lừa tiền bối. Tiểu Tư Mã đúng là muốn lạy tiền bối vi sư, tập được thuật luyện đan.

Lục Bình cười, nói:

- Ngươi có biết luyện đan gian nan ở chỗ nào không?

Tiểu Tư Mã lắc đầu, nói:

- Vãn bối không biết, kính thỉnh tiền bối chỉ dạy.

Lục Bình lắc đầu một cái, không giải thích, mà là lấy ra một cái ngọc giản, nói:

- Thuật luyện đan truyền thừa không phải là chuyện một ngày một bữa sẽ thành. Ta muốn ngao du Đông Hải, sẽ không dừng chân nhiều ở nơi đây. Cái ngọc giản này bên trong có tâm đắc mà năm xưa ta học tập thuật luyện đan. Người quả thật nếu có nghị lực, cơ duyên thành tựu luyện đan sư, thì trước hết cần cẩn thận nghiên học cái ngọc giản này, chuẩn bị cơ sở cho thật vững chắc. Đan sự một đường, hạo đại và phiêu miêu vô cùng, có thể nhận biết được mấy cây linh thảo chỉ là bản lĩnh cơ sở nhất.

Tiểu Tư Mã biết Lục Bình đã nhìn ra cái kế nhỏ của mình, sắc mặt không khỏi đỏ lên, ấp úng nói không ra lời.

Lục Bình lại nói:

- Qua ngày hôm nay, Lý gia sẽ ở trong Tam gia thành có cử động. Nếu như có điếm phố Lý gia mới mở, ta đã cùng Lý đại chưởng quỹ nói rõ ràng rồi, ngươi có thể đi đến đó ứng thí vào làm một tiểu hỏa kế chuyên thu mua linh thảo. Về phần có thể học được bao nhiêu, toàn là dựa vào cá nhân người cố gắng cùng duyên phận.

Tiểu Tư Mã thấy Lục Bình không nói thêm gì nữa, biết chuyện ngày hôm nay chấm dứt ở đây. Hắn vốn lanh lợi, tuy nói không được nhận vào làm môn hạ của Lục Bình, nhưng có thể vào môn tường của Lý gia, hơn nữa hắn còn được Lục Bình truyền thừa, chỉ cần cố gắng, tương lai thành tựu cũng chưa chắc là nhỏ ít gì.

Nhìn Tiểu Tư Mã dập đầu, thối lui ra ngoài động phủ, Lục Bình ngồi ở chỗ đó không biết đang suy nghĩ gì. Màn đêm đen nhánh phủ xuống trong động phủ, chỉ còn lại ánh mắt u u sâu kín của Lục Bình đang lóe lên.

Chẳng biết từ lúc nào, Đại Bảo đã bị Lục Bình từ linh thú đại ném ra.

Gần đây, cuộc sống của Đại Bảo rất là thê thảm. Bởi lẽ Đại Bảo thực chất không phải là một con yêu thú có tư chất cao tuyệt. Nó từ một con Tâm Linh thử tầm thường một đường trưởng thành lên thành một con yêu thú dung huyết sơ kỳ điên phong, có thể nói hoàn toàn là nhờ Lục Bình cung ứng đan dược mười mấy năm qua, không gián đoạn chút nào.

Khi Lục Bình vì thành tựu luyện đan sư mà ở trong giai đoạn luyện chế luyện huyết kỳ đan dược khổ khổ phấn đấu, Đại Bảo trở thành kẻ tiêu phí những đan dược mà Lục Bình đã sớm không còn dùng tới nữa, cho đến khi Lục Bình có con yêu thú thứ hai.

Trong mắt của Lục Bình, tu vi của Đại Bảo giống như lâu các ở không trung, cơ sở kém đến khủng khiếp. Nếu như không thực hiện các biện pháp ứng đối, Đại Bảo cho dù lần này đột phá đến dung huyết trung kỳ, thành tựu đoán đan kỳ sẽ mãi mãi chỉ là giấc mơ, nói không chừng có thể lên cấp dung huyết hậu kỳ hay không đã là một vấn đề.

Vì vậy, sau khi Lục Bình đổi được dung huyết châu của xuyên sơn giáp yêu thú, cũng không cho Đại Bảo luyện hóa ngay, mà là đem Tam linh, Lục Đại Quý, Lục Cầm toàn bộ thả đi ra, bắt đầu huấn luyện Đại Bảo, văn hóa một chút thì viết rằng: kháng thực cơ sở.

Đại Bảo thường ngày bởi vì Lục Bình phóng túng, ăn ngon lười biếng quen rồi. Những linh thú khác của Lục Bình ít nhiều gì đối với nó cũng có phần bất mãn: Tam linh thì ghen tỵ lộ liễu, ghen tỵ Đại Bảo được Lục Bình cưng chìu. Tam linh cho rằng Lục Bình là phụ thân của chúng, chỉ có thể đem sự sủng ái đặt ở trên người chúng; Còn trong mắt Lục Cầm, Đại Bảo chính là một con cáo mượn oai hùm vô cùng bỉ ổi, đùa bỡn ra oai ăn trộm gà trộm chó là rành nhất, còn chính diện nghênh địch hay đấu pháp thì vừa dở vừa nhát gan; Về phần Đại Quý xem ra, Đại Bảo thật sự là một con linh thú có vấn đề, không hề có thái độ nghiêm túc làm việc cho chủ nhân chút nào, linh thú như vậy là không hợp cách!

Đại Bảo bị Lục Bình không chút lưu tình đặt ở trên khay trà, rồi chỉ dùng sự tránh né và sợ hãi để chịu đựng những đứa khác giày xéo. Đại Bảo muốn chạy trốn, đỉnh đầu có một con Nhiều thiệt điểu. Đại Bảo muốn đào động, đi theo sau cái mông của nó là ba con rắn. Đại Bảo thi triển độn thổ, chẳng biết từ lúc nào Lục Bình đã ở trên mặt đất của động phủ thi triển pháp thuật, Đại Bảo đụng vào liên u lên một cục. Đại Bảo muốn lười biếng, Đại Quý lại là linh thú tận chức vụ, thời khắc nào cũng giám đốc nó.

Không thể không nói, phương pháp nhanh nhất để yêu thú tiến bộ chính là khiến cho nó cùng yêu thú khác không ngừng chiến đấu. Áp dụng lên trên người Đại Bảo, chính là khiến nó không ngừng chạy trốn.

Đại Bảo cũng không phải là trời sanh ra chỉ có hai loại thiên phú của Tâm linh thử là tìm linh và độn thổ. Nhưng nó lĩnh ngộ những pháp thuật khác đều tương quan với hai loại này. Vì vậy, trong quá trình chiến đấu như trốn tìm rượt bắt này, Đại Bảo rốt cục càng ngày càng trở nên hoạt bát và nhanh nhẹn hơn. Các loại pháp thuật được nó ứng dụng cùng an bài càng ngày càng hợp lý. Thậm chí đã đến lúc năm con linh thú khác cùng liên thủ, mà ở trong động phủ cũng rất khó bắt được con yêu thú chuột có tu vi kém nhất này.

Dĩ nhiên, biến hóa còn có thể trọng của Đại Bảo. Nếu như nói trước kia Đại Bảo giống như một con heo, đầu nhỏ, mập mạp, cái bụng sắp rơi xuống đất, thì bây giờ Đại Bảo giống như là một trái cầu đất không chân, lúc đi bộ không thấy bốn cái chân, chỉ thấy một cái vòng tròn đang lăn lông lốc.

Lục Bình lúc này cũng không cách nào giải thích được tại sao thể trọng lại không tỷ lệ nghịch với khả năng chạy trốn như thế này.

Lúc này, Lục Bình ở trong động phổ bế quan đã đến nửa năm. Đại Bảo rốt cục được Lục Bình công nhận, cho nó nuốt một viên dung huyết châu luyện hóa, bắt đầu xung kích tiến vào dung huyết trung kỳ.

Lục Bình nhìn thấy Đại Bảo nhanh như vậy đã ngủ say sưa, biết Đại Bảo đã đem dung huyết tầng ba tu vi luyện tập đến điên phong, chỉ kém một bước chân đến nửa bước mà thôi, cho nên mới đột phá thuận lợi như vậy. Xem ra Đại Bảo đang ngủ say để luyện hóa tinh hoa trong dung huyết châu, khi thức dậy sẽ thành công tiến vào dung huyết trung kỳ.

Lục Bình thấy khoảng thời gian này trừ Đại Bảo ra, những khác linh thú cũng đều có tiến bộ. Đại Quý cuối cùng đã tiến vào dung huyết tầng năm. Tu vi của Tam linh dưới sự áp chế của Lục Bình, cũng giữ vững ở dung huyết tầng năm. Lục Bình đối với Tam linh kỳ vọng rất cao, không muốn bọn chúng bởi vì tu vi nhanh chóng tăng trưởng mà bỏ quên cơ sở lao cố. Ngược lại, Thanh Loan điều tu vi ổn bước đi tới, tuy vậy bởi vì sau khi tiến vào dung huyết hậu kỳ, tốc độ tu luyện chậm lại, bây giờ cũng sắp đột phá tới dung huyết tầng tám.

Lục Bình đối với sự tiến bộ của thủ hạ linh thú coi như hài lòng. Vì vậy lần nữa liền vùi đầu chú ý vào mười hai viên Nguyên thần châu đang xoay tròn quanh người hắn.

Lục Bình lấy được mười hai viên linh châu này có thể nói là trải qua rất nhiều biến cố. Bản thân mười hai viên linh châu này chất liệu tuyệt cao, lại tương hợp với công pháp của Lục Bình. Đây chính là lựa chọn tốt nhất để Lục Bình dùng làm bản mệnh pháp khí.

Mặc dù Lục Bình lấy được bản mệnh nguyên thần trận đồ, trong đó nói rõ rằng loại bản mệnh pháp khí này tuy uy lực tuyệt đại, nhưng luyện chế không dễ, sử dụng cực kỳ khó khăn. Nhưng sau khi Lục Bình lấy được mười hai viên linh châu, vẫn nghĩa vô phản cố bắt tay luyện chế. Tuy nhiên, dù đã chuẩn bị rất đầy đủ và sẵn sàng đối mặt với khó khăn, nhưng Lục Bình lại không ngờ rằng độ khó của việc luyện chế bộ bản mệnh pháp khí này lại vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn như vậy.

Nửa năm trôi qua, Lục Bình chuyên chú vào luyện chế bản mệnh pháp khí, trừ việc duy trì tu luyện bình thường, có thể nói là hắn buông xuôi hết thảy. Luyện chế bản mệnh pháp khí là một dạng luyện chế rất ít khi mượn tay người khác để làm được, bởi vì không ai mong muốn thủ đoạn cuối cùng của mình bị người khác biết được. Trước đây, Lục Bình cũng hướng Trần Luyện hỏi qua rất nhiều vấn đề liên quan tới bản mệnh pháp khí, mặc dù Lục Bình đối với luyện khí cũng không rành, nhưng cũng không thể không nhắm mắt tự tay luyện chế.

Vì bảo đảm chất lượng cho bản mệnh pháp khí của mình, Lục Bình mỗi một bước luyện chế đều hết sức cẩn thận, không dám có nửa điểm cẩu thả, thà là bỏ thêm nhiều thời gian, tinh lực cùng pháp lực để làm cho thật tỷ mỉ, chính xác từng tí một. Hơn nữa, tổng cộng có mười hai món bản mệnh nguyên thần pháp khí, số lượng vượt xa người thường, thời gian hao phí càng dài hơn. Sau nửa năm cố gắng, bản mệnh pháp khí cuối cùng đến gần viên mãn, Lục Bình đối với mười hai hạt châu này càng thêm mong đợi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.