Dịch giả: Titan
Ly Tu Trúc vừa dứt lời, Trương Thắng Khôn đã sớm cười ha hà nói:
- Lý gia tỷ tỷ luôn bất cận nhân tình như vậy, khó trách đại ca nhà ta nhất mực tình thâm đối với tỷ tỷ, nhưng mãi vẫn khó có thể khiến cho tỷ tỷ nở được một nụ cười.
Sắc mặt u sĩ bên cạnh Trương Thắng Khôn đỏ lên, cười mắng:
- Nha đầu nhà ngươi, ai đời có muội tử chăm chọc huynh trưởng của mình cỡ như người chứ?
Vương Nhất Sơn không ngờ một bụi Văn tu thảo lại hấp dẫn toàn bộ bốn vị tu sĩ trẻ tuổi danh tiếng trong Tam gia thành cùng đến đây. Nghe lời nói của Lý Tu Trúc, sắc mặt của gã lập tức biến đổi. Trong Tam gia thành, thế lực của Trương gia rất lớn. Hai nhà Vương, Lý luôn luôn liên thủ cùng nhau chống chọi. Ngày xưa Lý Tu Trúc tuy lời nói cao ngạo, nhưng còn cố kỵ mặt mũi của gã một chút. Hôm nay vừa tới lời lẽ dường như chĩa vào đối tượng là huynh muội Trương gia, thật ra là làm mất mặt của chính gã.
Vương Nhất Sơn như có điều suy nghĩ liếc về phía ngân sam tu sĩ bên cạnh. Đúng lúc này, ngân sam tu sĩ cũng nhìn về phía gã, khuôn mặt gã vội vàng tươi cười gật đầu với ngân sam tu sĩ. Rốt cuộc Vương Nhất Sơn cũng tỉnh táo khôi phục lại năng lực suy tính.
Khí thế của bốn người chia rõ ra làm ba đoàn thể, không ai nhường ai. Trong thị tràng nhất thời gió thôi mây vần, mọi người rối rít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-linh-cuu-bien/2151973/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.