Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Titan

Trở về Thiên Linh sơn nhất định phải thông qua Huyền Kỳ đảo truyền tống trận. Lục Bình hiện giờ đang suy xét nên chăng khai thông Hoàng Ly đảo truyền tống trận, nhưng trước mắt xem ra là không có khả năng.

Lục Bình vốn định đến bái phỏng Khúc Huyền Thành chân nhân, đến chỗ lão nhân gia ông ta thăm dò thử một chút. Không ngờ Khúc chân nhân phảng phất đã sớm lường trước hắn sẽ đến vậy, dặn dò môn hạ đệ tử ngăn cản Lục Bình, bảo hắn trở về Trùng Hoa phủ trước.

Lục Bình một đường chạy tới Thiên Linh sơn Trùng Hoa hồ. Để tỏ lòng tôn trọng đối với lão sư, Lục Bình tự mình chống thuyền nhỏ đi ra tới Trùng Hoa phủ ở giữa hồ, vừa khéo đụng phải một vị lão giả từ trong Trùng Hoa phủ đi ra.

Lục Bình nhận biết vị lão giả này chính là một trong hai vị đệ tử ký danh ngồi ngoài điện nghe Huyền Linh chân nhân đoán đan kỳ vì mình khai đàn giảng pháp khi trước.

Mặc dù đối phương là đệ tử ký danh, nhưng Lục Bình vẫn một mực không dám chậm trễ, tiến lên hành lễ, nói:

- Loan sư huynh, những ngày gần đây khỏe không?

Loan sư huynh thấy Lục Bình, cười nói:

- Thì ra là Lục sư đệ, tiểu thư đang muốn gặp ngươi, sư đệ tới thật là đúng lúc.

Lục Bình nhất thời chưa nghĩ ra, không biết Loan sư huynh nói “Tiểu thư” là ai? Chẳng lẽ là Cửu sư muội Khương Tử Huyên sao?

Loan sư huynh nhìn khuôn mặt hồ nghi Lục Bình, cũng không có giải thích gì, mà là lắc lưu đầu tóc khệnh khạng bỏ đi.

Lục Bình không thể làm gì khác hơn là hướng Trùng Hoa điện đi tới. Hắn đi vào Trung Hoa điện, đúng lúc trông thấy Liễu Huyền Linh chân nhân đang ngồi ở ghế trên của Trung Hoa điện, như là đã sớm biết hắn đến vậy.

Lục Bình tiến lên hành lễ. Liễu Huyền Linh chân nhân cười nói:

- Không ngờ môn hạ của ta lại xuất hiện ra một Đa bảo đồng tử!

Lục Bình e rằng lão sư đã biết chuyện của mình ở trong Thất Tinh thiên, vội vàng nói:

- Hồi bấm lão sư, đệ tử tuy có thu hoạch trong Thất Tinh thiên, những danh hiệu "Đa bảo đồng tử” vạn vạn lần không dám nhận.

Liễu Huyền Linh chân nhân cười, nói:

- Coi như người có chút lý trí, chẳng qua danh hiệu đã truyền tới tai của ta, hiển nhiên là có hữu tâm nhân tác độc. Môn phái đã chuẩn bị truyền ra tin tức, nói ngươi lần này đem bảo vật đoạt được ở trong Thất Tinh thiên hiến tặng cho môn phái, cũng coi như tẩy rữa đi cái “Uy danh” “Đa bảo đồng tử” của ngươi.

Lục Bình tâm tư lay động, hiểu Huyền Linh chân nhân trong lời nói còn có ý khác, nhưng hắn vẫn thấy không cam lòng, hỏi:

- Bổn phái sẽ nói đệ tử hiến loại bảo vật nào?

Liễu chân nhân cười, không đáp. Lục Bình biết mình đã hỏi một vấn đề ngu xuân. Hắn liền ở trong hộp ngọc chứa ba mươi sáu viên Kim Kiên quả đang đặt ở trong nhẫn trữ vật lấy ra một phần ba, đặt vào trong một cái hộp khác, hiến tặng cho lão sư, nói:

- Đây là mười hai viên Kim Kiên quả, đệ tử đã lấy được lúc Thất Tinh điện khai mở. Nay đệ tử tình nguyện hiến tặng cho môn phái.

Liễu chân nhân ngẩn người ra, nói:

- Không ngờ lại là vật này?

Liễu chân nhân nói xong liền nhận lấy, giở ra nhìn vào, cười nói:

- Vốn là môn phái muốn ta làm ác nhân một lần, tuy nói ngươi là môn hạ thân truyền đệ tử của ta, nhưng bảo vật này cuối cùng là do chính tay người đoạt được. Tuy nhiên, môn phái dù sao cũng vì ngươi mà chống đỡ lòng thèm muốn của người ngoài. Huống chi bổn phái nội bộ có những chuyện cố kỵ cũng nhiều, ngay cả vi sư cũng có nhiều bất tiện. Nhưng có thể có được những Kim Kiên quả này, hoàn toàn là ngoài dự liệu của vi sư.

Lục Bình tự nhiên hiểu hàm nghĩa của lời nói này. Môn phái tự mình ra mặt, ngoại trừ tiêu trừ cái danh “Đa bảo” trên người Lục Bình, cũng rất rõ ràng là hướng Bắc Hải tu sĩ truyền đạt một tin tức, rằng Lục Bình được môn phái coi trọng, bất kỳ ai hoặc thế lực nào có mưu đồ đối với Lục Bình, đều phải bị Chân Linh phải dùng sức lực của cải phải chế tài. Với địa vị của Chân Linh phái ở Bắc Hải, đúng là có thể làm được chuyện này.

Liễu chân nhân thấy Lục Bình hiểu được ý của mình, cũng không giải thích nhiều làm gì mà chỉ nói:

- Ta vốn muốn người chỉ cần lấy ra một ít thứ để chặn miệng lưỡi của một số người là được. Tuy nhiên nếu là vật này, nói không chừng cũng là thứ quý hiếm mà các lão tổ ra mặt thèm muốn.

Liễu chân nhân lấy ra một cái truyền âm pháp kiếm màu vàng. Lục Bình thấy cái này so với cây pháp kiếm mà Khúc Huyền Thanh chân nhân cho mình lúc trước giống nhau như đúc.

– Liễu chân nhân hướng vào trong pháp kiếm nói điều gì đó, rồi đem hộp ngọc đặt trên pháp kiếm, một đạo kim quang thoáng qua, pháp kiếm liền bay ra khỏi Trung Hoa điện.

Liễu chân nhận thấy được vẻ nghi ngờ trên mặt Lục Bình, liền nói:

- Ngươi đã là luyện đan sư, ta nghĩ người đã từng nghe nói đến Kim Kiên đan và biết công hiệu của Kim Kiên quả?

Lục Bình gật đầu, nói:

- Đệ tử biết Kim Kiên đan là một đan dược cực tốt, chẳng qua là trên tay đệ tử không có Kim Kiên đan đan phương.

Liễu chân nhân như cười như không nhìn Lục Bình. Lục Bình biết lão sư đã nhìn ra bản thân hắn đang có ý định tham khảo Kim Kiên đan đan phương, liền hỏi ngược lại:

- Đệ tử có một chuyện không rõ, tuy rất khó để có được Kim Kiên quả, nhưng Kim Kiên đan chỉ là nửa bước đoán đan kỳ đan dược, tại sao lại khiến cho bổn phái lão tổ cũng có thể ra mặt?

Liễu chân nhân nghe vậy suy nghĩ một chút, nói:

- Chuyện này vốn không nên cho bọn người biết, mỗi pháp tướng kỳ lão tổ vào thời điểm tu vi đã đủ, đều phải đối mặt với một trường kiếp nạn. Nếu không qua được kiếp nạn này, thì kết quả sẽ hồn phi phách tán. Thân thể mạnh mẽ chính là một trợ lực rất lớn giúp cho pháp tướng kỳ lão tổ vượt qua được trường kiếp nạn này. Mà tuyệt đại đa số phương pháp có thể cường hóa thân thể lại chẳng bằng tự bản thân tu sĩ lúc tu luyện được linh khí đối với thân thể tu sĩ tự nhiên tẩy địch. Vì vậy, mỗi một loại phương pháp có thể tăng cường cường độ thân thể đều là cực kỳ trân quý đối với tu sĩ. Kim Kiên đan chính là một trong những phương thức thượng thừa nhất.

Lục Bình nghe xong dường như tỉnh ngộ. Liễu chân nhận lại điểm bát nói:

- Cường hóa thân thể càng sớm càng tốt. Trên tay người đã có mấy trái Kim Kiên quả, nếu có được đan phương, người hãy mau sớm luyện chế thành Kim Kiên đan mà dùng. Ngoài ra, ngươi có thể luyện chế ra nhiều Trú Nhan đan, như vậy xem ra khi luyện chế Kim Kiên đan sẽ nắm chắc nhiều thành công hơn.

Lục Bình gật đầu đáp ứng. Hắn thấy một khối hư không trước người Liễu chân nhân đột nhiên thoáng lung lay một cái, phảng phất như một loại thủy tinh bị bể tan tành ra vậy, tạo thành một khoảng giống như mặt nước đang gợn sóng. Đây là lần thứ hai Lục Bình thấy tình huống như thế.

Hai cái ngọc giản đột nhiên từ làn sóng mặt nước ấy truyền tới. Liễu chân nhân đem ngọc giản cầm ở trong tay, hơi đứng dậy hướng không gian ba văn thi lễ một cái. Không gian ba văn lần nữa lung lay, thoáng một cái liền khôi phục nguyên trạng.

Liễu chân nhân cầm ngọc giản trong tay xem một chút, sau đó đưa cho Lục Bình, cười nói:

- Xem ra lần gõ hẻo trúc này được các lão tổ cam tâm tình nguyện.

Lục Bình đưa tay nhận lấy ngọc giản. Hai cái ngọc giản không có bất kỳ phong ấn nào bao phủ. Lục Bình đem thân thức thấu vào trong, trong lòng tự nhiên háo hức và mong đợi pháp tướng lão tổ sẽ ban thưởng gì cho mình.

Một cái ngọc giản trong có ghi lại thứ chính là Lục Bình đang muốn: Kim Kiên đan đan phương. Đây là Bán bộ đoán đan kỳ đan phương thứ ba mà Lục Bình lấy được, sau khi có Trú Nhan đan đan phương và Dung Tâm đan đan phương.

Ngọc giản thứ hai bên trong ghi lại một loại cấm chế vô cùng phức tạp. Với cường độ thần thức của Lục Bình hiện giờ đã vượt xa dung huyết chín tầng, thế mà sử dụng toàn bộ thần thức quan sát cũng lập tức cảm thấy choáng váng đầu hoa mắt. Hơn nữa, hắn đối với đạo cấm chế này cũng chỉ hiểu phần da lông. Tuy vậy, Lục Bình đối với đạo cấm chế này cũng là có chút quen thuộc, phảng phất tiếp xúc qua ở đâu đó rồi.

Lục Bình có phần không xác định, nhìn về phía Liễu chân nhân, hỏi:

- Lão sư, trong này ghi lại có phải là bảo cấm?

Liễu chân nhân tán dương gật đầu một cái, nói:

- Chính là bảo cấm. Thần thức của người chưa lột xác thành thần niệm mà có thể đem đạo cấm chế này xem qua toàn bộ một lần, có thể thấy được thần thức tu vi của ngươi không tệ. Đạo cấm chế này chính là một đạo công kích thủy chúc tính bảo cấm. Các chân nhân tu luyện “Lâm hải Thính đào quyết” khi luyện chế bổn mệnh pháp bảo thì đạo cấm chế này đều là lựa chọn hàng đầu. Ta xem bên trong cơ thể người pháp lực tinh khiết hùng hậu, vượt xa trình độ “Lâm hải thính đào quyết”có thể đạt tới, tất nhiên là có tế ngộ của riêng người. Nhưng người chưa thành tựu bản mệnh pháp khí, xem ra là nghĩ là thiếu chứ không sử dụng thứ tệ. Ta liền vì người mà đòi được đạo bảo cấm này. Ngày sau ngươi nếu thành tựu đoán đan, cái bảo cẩm này có thể có tác dụng lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.