Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Titan

Lục Bình mấy ngày nay ở trong thung lũng Lạc Kim tổn hao không ít pháp lực, đồng thời bởi vì nuốt một lượng lớn đan dược dùng để khôi phục linh lực, cho nên được lược ứ tích ở trong người. Nếu không kịp thời luyện hóa, sau này sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả tu luyện của hắn.

Vì vậy, Lục Bình sau khi từ khu vực nồng cốt màu vàng đi ra cũng không ở nội tầng thung lũng Lạc Kim dừng lại làm gì, mà lựa chọn một phương hướng khác rời khỏi Lạc Kim hàm cốc. Hắn đoán con đường mà lúc ban đầu mình tiến vào thung lũng e rằng đã sớm bị người theo dõi. Trước mắt thực lực của hắn cũng không còn ở mức điên phong, cho nên tốt nhất là bảo thủ lựa chọn một con đường khác, tránh đi con đường cũ.

| Lục Bình muốn tránh khỏi phiền toái nhưng phiền toái lại tìm tới hắn. Khi Lục Bình từ trong làn sương mù màu vàng đi ra, thì phát hiện mình đã bị người bao vây.

- Cha cha! Một dung huyết tầng bảy tu sĩ lại không ngờ dám độc thân tiến vào bên trong thung lũng Lạc Kim. Thật đúng là một tên ngu nhưng lại lớn mật hết biết!

Một người đi một bước lắc ba cái, vừa đi tới trước mặt Lục Bình vừa mở lời châm chọc.

Đang khi nói chuyện, bốn tu sĩ ở chung quanh cũng từ từ hiện thân đem Lục Bình vây vào giữa.

- Tiểu tử, xem tu vi của người ở trong thung lũng Lạc Kim cũng không kiên trì được thời gian bao lâu, tuy vậy dù sao cũng có chút thu hoạch, lấy ra xem xem, nếu có vật mà chúng ta nhìn ưng ý, thì sẽ cùng ngươi trao đổi, như thế nào?

Nói chuyện vẫn là tên tu sĩ lúc nãy:

- À như vậy xin hỏi giá cả như thế nào?

Lục Bình không động sắc mặt, âm thầm vận hành pháp lực, đồng thời đánh giá hoàn cảnh xung quanh cùng tình huống và tu vi của những tu sĩ đang định đánh cướp mình.

- Hắc hắc, giá cả tuyệt đối là công bằng. 500 năm linh thảo một cây một khối hạ phẩm linh thạch. 1000 năm linh thảo dĩ nhiên là hai khối.

Tên tu sĩ đó vừa nói vừa lắc lư đầu, biểu lộ ra vẻ mặt hài hước. Đám tu sĩ này rõ ràng là do tán tu tạo thành một đoàn thể nhỏ, chuyên môn đánh cướp tu sĩ đơn độc hoặc là những vô danh tu sĩ. Toàn bộ bọn chúng đều có tu vi dung huyết bảy, tám tầng, thực lực cũng không yếu.

Lục Bình từ trong tay lấy ra một món pháp khí trung cấp - không biết đã lấy xuống từ trên người của vị tu sĩ xuôi xẻo nào - múa may hai cái, rồi trịnh trọng nói:

- Quá rẻ rồi! Nếu là một cây 500 linh thảo mua một khối thượng phẩm linh thạch thì ta còn có thể cân nhắc.

Tu sĩ chính diện Lục Bình nhìn trung cấp ở trong tay hắn, trên mặt tỏ vẻ khinh miệt thoáng cái rồi biến mất, nghe Lục Bình nói như thế, cười lạnh bảo:

- Tự bản thân người muốn chết thì cũng đừng oán trách chi ai. Mọi người cùng tiến lên, trước hết diệt tên này sau đó chia đều vật phẩm trên người của hắn.

Lục Bình pháp lực đã tiêu hao quá nhiều, không muốn cùng bọn họ dây dưa làm gì cho mệt. Năm người vừa định tế lên pháp khí của chúng, thì thấy một quầng kiếm quang từ bốn phương tám hướng bắn nhanh tới. Kiếm quang phun ra hấp vào, hào quang lóe không ngừng, hiên nhiên là uy lực tuyệt luân, làm gì có thể từ một trung cấp pháp khí phát ra!

Năm người lập tức ý thức được là tu sĩ trước mắt không đơn giản, rối rít thi triển ra thủ đoạn phòng ngự của bản thân. Tu sĩ ở ngay trước mặt của Lục Bình khi Lục Bình ra tay công kích trước liền ý thức được sự việc không ổn, đang muốn chuẩn bị phòng ngự, thì cả người đột nhiên cảm thấy lạnh ngắt. Mấy dòng nước không biết từ lúc nào đã trói cứng hắn lại. Tu vi cả người của y cũng bị chế trụ.

Y đang muốn lớn tiếng kêu cứu, đột nhiên một tiếng ré cực lớn truyền tới, một cỗ phong lực mang theo pháp lực mãnh liệt rót vào trong miệng, đem tiếng kêu cứu của y cắt đứt. Ngay sau đó hai vai của tu sĩ bị bóp mạnh, một đôi huyết trảo đã đâm vào bờ vai của y. Tu sĩ muốn kêu đau nhưng không phát được thanh âm nào. Sau đó, hai chân liền nhấc ra khỏi mặt đất, hướng bên ngoài cốc bay đi.

Ở một gì núi vô danh cách xa thung lũng Lạc Kim, Lục Bình nhìn tên tu sĩ mềm nhũn nằm ở trước mắt mình, hỏi:

- Lá gan ngươi cũng không nhỏ. Mấy tên tán tu mà dám chiếm một đường vào thung lũng Lạc Kim để đánh cướp, không sợ là gặp tu sĩ của các môn phái rồi đem các ngươi diệt luôn hay sao?

Tu sĩ trên mặt biểu lộ như muốn khóc, hiển nhiên là bị Lục Bình hành hạ không nhẹ, nghe vậy vội vàng đáp:

- Tiểu nhân đây không phải là có mắt không trọng, mấy ngày nay phần lớn tu sĩ trong Thất Tinh thiên đều chạy tới Thất Tinh điện, còn lại đều là những tán tu thế lực hoặc là tu sĩ đơn độc không môn không phái. Tiêu nhân lúc này mới dám mang theo mấy bằng hữu đến thung lũng Lạc Kim để đánh cướp. Ai ngờ...

Lục Bình phất tay cắt đứt lời hắn, hỏi:

- Thất Tinh điện ở phương hướng nào?

Tu sĩ có vẻ ngạc nhiên, nhìn Lục Bình một cái nhưng vẫn quy quy cũ cũ đáp:

- Thất Tinh điện năm xưa do vị lão tổ khai sáng Thất Tinh thiên khai đàn bố đạo ở ngay chính giữa của Thất Tinh thiên. Mỗi lần Thất Tinh thiên hiện thể thì trong Thất Tịnh điện cánh chế sẽ hư nhược đi, dù gì cũng có một ít bảo vật từ trong điện phun ra ngoài. Mọi người đều đến nơi đó chờ cơ duyên. Đến lúc đó vì tranh đoạt bảo vật, một cuộc loạn chiến là không thể tránh được.

Lục Bình ngạc nhiên hỏi:

- Thất Tinh thiên hàng vạn năm qua đã khai mở không biết bao nhiêu lần rồi. Trong Thất Tinh điện còn bao nhiêu bảo vật đủ để có thể phun ra ngoài?!

Vị tu sĩ lắc đầu, nói:

- Cái này tiểu nhân làm sao mà biết được. Tuy vậy khi các vị lão tổ năm xưa vượt qua pháp tướng kỳ rồi năm vị lão tố chia tay nhau, một cuộc đại chiến nổ ra giữa họ, đã đem Thất Tinh thiên thiếu chút nữa là phá hủy. Trong đó có một vị lão tổ sau khi xảy ra chuyện, đã từng nói trong Thất Tinh điện cất giấu không ít bảo vật của vị lão tổ lúc còn trẻ tuổi thu thập được. Những thứ đó đối với bọn họ vào thời kỳ ấy thì đã sớm nhìn không thuận mắt. Họ coi như đó là một tràng cơ duyên dành cho các Bắc Hải tu sĩ sau này, nên bày ra như thế.

Bảy vị lão tổ năm đó danh chấn Bắc Hải. Vô luận là nhân tu hay yêu tu đều nhận rất nhiều ân huệ của họ. Bắc Hải tu sĩ xuất phát từ kính ý, mỗi lần bái kiến đều sẽ dâng lên một ít lễ vật. Vì vậy trong Thất Tinh điện rốt cuộc có bao nhiêu bảo vật cũng không ai biết, nhưng mà mỗi lần Thất Tinh thiên khai mở thì Thất Tinh điện sẽ phun ra bảo vật tuyệt đối là chưa từng thiếu qua lần nào.

Lục Bình đối với những chuyện này rõ ràng là hiểu biết rất ít, bây giờ nghe tên tu sĩ này kể lại, hắn chăm chú nghe và cảm thấy hứng thú vô cùng. Lục Bình nhìn vẻ mặt mong chờ của vị tu sĩ bị tra hỏi, cười hắc hắc, bảo:

- Đem tình huống của Thất Tinh thiên trong mấy ngày gần đây kể cho bản nhân nghe một chút đi. Nếu mà nói tốt thì thả ngươi, còn nói không được thì... Lục Bình ra điệu bộ: “... là người hiểu rồi đó!”

Tu sĩ phảng phất như người chết chìm bắt được khối gỗ nỗi, liền vội vàng đem những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây, bất luận là lớn nhỏ hay chân thật ra sao thao thao bất tuyệt kể cho Lục Bình nghe, chỉ sợ là bỏ lỡ cái gì.

Hai ngày sau, sau khi khôi phục toàn bộ pháp lực, điều chỉnh xong trạng thái, Lục Bình đem trữ vật đại của tu sĩ bị bắt trả lại cho y. Tu sĩ mở ra nhìn thì linh thảo, linh tài, linh dược bên trong không còn chút nào nữa. Lục Bình chỉ để lại cho hắn hai món pháp khí, một công, một thủ cùng mấy bình đan dược dùng để khôi phục linh lực mà thôi.

Lục Bình không để ý đến vẻ mặt khóc không ra nước mắt của tu sĩ, trực tiếp ra khỏi huyệt động, hướng về phía Thất Tinh điện mà đi. Xem ra những ngày hắn vào trong thung lũng Lạc Kim thì ở ngoài đã xảy ra không ít chuyện đặc sắc.

Liêu Hổ tuy được sự cảnh cáo của hắn, nhưng sau khi ra khỏi thung lũng Lạc Kim, vẫn bị Hà Lệ Hân lãnh đạo các tu sĩ của Thủy Yên các mai phục. Một cuộc đại chiến xảy ra, Liêu gia tu sĩ hầu như chết hết không còn ai, chỉ có Liêu Hổ trọng thương chạy trốn.

Tuy vậy, Thủy Yên các cũng không có được kết quả tốt, chẳng những không lấy được Dung Tâm đan đan phương, mà sau đó còn bị Phúc Hải Bang tu sĩ theo dõi bám theo đánh cho trở tay không kịp, tu sĩ bị chết hết một phần ba, và mất đi không ít thu hoạch ở trong Thất Tinh thiên.

Sau đó Hải Diệm môn Bành Trường Thanh đại danh đỉnh đỉnh - là một trong Bắc Hải thập bát tướng - bị Huyền Linh phái thiên tài tu sĩ Âu Dương Duy Kiến đánh chết. Chúng tu rối rít đồn đại là sau khi Thất Tinh thiên quan bế thì danh ngạch của Huyền Linh phái ở trong Bắc Hải thập bát tướng sẽ tăng lên tới ba người, nhất cử vượt qua Chân Linh phái.

Sau đó Tây Lăng đảo Ngả gia truyền ra tin tức, nói rằng Bành Trường Thanh trước khi bị đánh chết đã từng bị một tu sĩ của Ngả gia liên thủ với Chân Linh phái Lục Bình đánh cho bị thương nặng.

Tuy vậy, mọi người đối với tin tức này phần nhiều là giữ thái độ hoài nghi, dù sao thì Âu Dương Duy Kiếm đánh chết Bành Trường Thanh là chuyện có nhiều người tận mắt chứng kiến, trong khi đó Lục Bình cùng Ngả Thư Đào đánh cho Bành Trường Thanh bị thương nặng chỉ là chuyện ngay cả Ngả gia tu sĩ cũng nghe kể lại, chứ không tận mắt chứng kiến, nên không đáng tin.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.