Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Titan

Sau khi đám người Hà Lệ Hân rời đi, tầng đất chỗ mọi người của Thủy Yên các đứng đột nhiên hướng lên trên đùn đẩy, Lục Bình cỡi một con con chuột béo mập hội đầu thổ kiểm từ dưới đất chui ra.

Lục Bình sử dụng một "Đãng trần thuật" đem bụi đất toàn thân dọn dẹp sạch sẽ, rồi vỗ vỗ Đại Bảo đã hao hết pháp lực, bốn chân hướng lên trời năm không nhúc nhích, nói:

- Đại Bảo, cái độn thổ thuật này chính là thiên phú pháp thuật sau khi người lên cấp dung huyết kỳ sao? Cũng không tệ lắm, lần này coi như là lập công lớn rồi, trở về đặc biệt luyện cho ngươi một lò đan dược làm phần thưởng.

Đại Bảo bây giờ ngay cả pháp thuật làm cho hình thể của mình súc tiêu lại cũng không sử ra được nữa, mới vừa rồi nếu không phải Lục Bình dùng tự thân pháp lực giúp nó sử dụng thuật độn thổ, Đại Bảo căn bản không cách nào đem Lục Bình mang vào trong đất.

Lục Bình vứt cho Đại Bảo một viên đan dược khôi phục linh lực, tiện tay đem nó thù vào trong linh thú đại tu dưỡng, rồi xoay người chọn một phương hướng, đi tới một gò núi nhỏ tầm thường cách ngoài mười dặm, dùng Thanh Hàm kiếm ở trong bụng núi mở ra một gian mật thất. Sau khi thực hiện xong các bước phòng thủ, hắn lại đem Lục Đại Quý thả ra làm cảnh giới, rồi không kịp chờ đợi nữa bắt đầu vận công chữa thương.

Lần này trải qua sự chiến đấu và chiến bại một cách thật thật tại tại, đối với Lục Bình coi như là một lần đả kích. Kể từ khi hắn tiến vào dung huyết trung kỳ, cùng dung huyết hậu kỳ tu sĩ mấy lần đấu pháp cơ hồ không bị bại, cho dù không thắng, cũng có thể ung dung rút đi.

Mặc dù Lục Bình biết những dung huyết hậu kỳ tu sĩ bại ở trong tay hắn không được xem là hảo thủ ở cùng cấp tu sĩ. Còn nếu người như Lưu Tử Viễn là nhân vật trong "Bắc Hải Thập Bát tướng", Lục Bình tự nhận là căn bản không phải đối thủ. Tuy nhiên, thói quen thắng lợi khiến hắn từ từ đem chuyện giao thủ cùng dung huyết hậu kỳ tu sĩ có thể nắm được ưu thế và có thể may mắn thủ thắng, dần dần tiềm di mặc hóa chuyển thành tâm lý tất thắng.

Vì vậy, Lục Bình cho tới bây giờ không cho là mình sẽ bị dung huyết hậu kỳ tu sĩ dùng một chiêu đánh bại!

Cho đến khi cẩm y công tử kia dùng một kiếm phảng phất như mưa kiếm, một kiếm biến thành kiếm vũ, rốt cục đem lòng cao ngạo tự dưỡng cho rằng đánh là tất thắng của Lục Bình hoàn toàn nghiền bóp nát bấy. Vô luận là tu vi hay là kiếm thuật, Lục Bình nếu cùng cẩm y công tử so sánh, đều không thể ở cùng một cấp bậc!

Lục Bình rốt cục chân chính cảm nhận được mình còn kém quá xa. Trước kia hắn chẳng qua là hiểu đạo lý này, nhưng không thể hội tới căn nguyên sinh ra cái đạo lý này. Bây giờ thì hắn đã hiểu.

Lục Bình vận khí không tệ, cẩm y công tử chỉ đánh ra một kiếm, Lục Bình căn cơ hùng hậu, hơn nữa thủ đoạn tuôn ra hết, liên tục làm giảm đi uy lực kiếm hải, cuối cùng mặc dù bị trọng thương hộc máu, nhưng cũng không bị động đến căn cơ. Hiện giờ có linh khí nồng nặc trong Thất Tinh Động thiên tư dưỡng, có thượng hạng Dưỡng Nguyên đan cùng Phục Linh đan chi trì, chỉ năm hôm sau, Lục Bình liên hoàn toàn khôi phục.

Mấy ngày nay, Lục Bình bình tĩnh trầm lắng trở lại, trong đầu chỉ toàn là cẩm y công tử tiện tay một kiếm phảng phất như Linh dương xoay người qua góc vậy: một kiếm nhanh nhẹn đột ngột tuôn ra theo góc độ vô cùng điêu luyện và cực kỳ tự nhiên, cực kỳ cuồng bạo, phảng phất như một đạo sấm sét vậy. Một kiếm đó phô bày cho Lục Bình thấy được một cảnh giới mà hắn sắp đạt tới, nhưng chưa và không biết từ đâu mà hạ thủ.

Lục Bình cảm giác mình chỉ còn dư lại một bước chân vào cửa là liền có thể cảm ngộ được "Ý" cảnh. Nhưng cái tầng cửa sổ làm bằng giấy này không hiểu sao từ trước đến giờ hắn chọc mãi mà không phá.

Lục Bình biết mình chỉ thiếu một cơ hội! Và cơ hội đó đã đến, từ một kiếm khiến hắn suýt sống dở chết dở từ tay cầm y công tử!

Liên tiếp mấy ngày, Lục Bình sống ở trong bụng núi, không ngừng mài dũa pháp lực tự thân. Hắn cũng đồng thời nghiền ngẫm kiếm thuật, hy vọng có thể đụng phải thời khắc linh quang thoáng hiện kia.

Một ngày ấy, Lục Bình rốt cục nhớ tới mình ở trong Thất Tinh thiên còn có chuyện phải làm, không nói gì đến Kim Kiên quả thụ, hắn còn đáp ứng Cơ Tử Hiên cùng Ân Tử Sở là sẽ giúp hai người một tay. Đồng thời, bổn phái cũng phát ra tu sĩ tiến vào Thất Tinh thiên, hiển nhiên là có nhiệm vụ gì đó. Hắn từ chỗ không biết gì về thế giới này được Chân Linh phái cưu mang bồi dưỡng dạy dỗ thành đệ tử, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?

Tỉnh ngộ ra, Lục Bình bắt đầu nuốt vào và luyện hóa Nguyên Thủy Cự ngạc Dung huyết châu. Bảy viên Dung huyết châu luyện hóa xong thì bảy ngày đtrôi qua rồi. Lục Bình mơ hồ cảm thấy bảy viên – Nguyên Thủy Cự ngạc Dung huyết châu cũng có chút khó khăn và không đủ để mình đột phá đến dung huyết hậu kỳ.

Cũng may trước đó vài ngày, Lục Bình lợi dụng tu sĩ đột phá đoán đan kỳ tụ tập linh khí chung quanh tới, chẳng những đã đem tự thân tu vi tăng lên tới dung huyết sáu tầng điên phong, còn đưa một phần linh lực dư thừa áp súc ở trong huyết mạch xương thịt, bây giờ vừa khéo đúng lúc phải ra để dùng.

Lục Bình trực tiếp phục dụng hai viên dung huyết hậu kỳ đan dược tiến hành phụ trợ, đồng thời kích thích tiềm lực ân nấp trong huyết mạch xương thịt. Từng cỗ tinh khí lang yên hội tụ ở bên ngoài thân Lục Bình, trải qua hồi lâu mà không tiêu tan. Khi tinh khí lang yên hội tụ tới trình độ nhất định, rốt cục bắt đầu ngưng kết, ở bên ngoài thân thể tạo thành một tầng hộ thân cương khí màu xanh nhạt.

Tầng cương khí này có một danh mục, gọi là "Thủy mạc thiên hoa". Lục Bình cảm ứng lực độ của cái hộ thân cương khí này, không ngờ lại không phân cao thấp với một món thượng cấp phòng thủ pháp khí. Điều này làm cho hắn vô cùng vừa ý.

Phải biết trong dĩ vãng khi Lục Bình cùng dung huyết hậu kỳ tu sĩ đấu pháp, khi dùng thượng phẩm Phi Dực kiểm có thể rất dễ dàng tê liệt hộ thân cương khí của đối thủ. Điều này làm cho Lục Bình đối với hộ thân cương khí được xem là dấu hiệu của dung huyết hậu kỳ tu sĩ cũng chẳng đánh giá cao bao nhiêu. Nhưng bây giờ hắn phát hiện, "Thủy mạc thiên hoa" có lực độ phòng thủ không dưới nội giáp đang mặc ở trên người hắn, lúc này mới cảm thấy rất mừng rỡ.

Tâm hạch không gian lại một lần nữa mở rộng, nhưng bên trong không lộ ra chút trống trải nào, bởi vì nó lại có thêm một viên Dung huyết châu mới. Hơn nữa, viên dung huyết châu này so với sáu viên trước đó đã phát triển tới gần một phần ba.

Dung huyết hậu kỳ, Lục Bình rốt cục đã đạt tới! Hắn rốt cục lại cùng với những người bạn tốt quay trở lại lằn ranh bắt đầu khởi chạy. Biết chuyện này, nhất định những bằng hữu của hắn sẽ cảm thấy áp lực vô cùng.

Lục Bình mừng rỡ, tế lên Thanh Hàm kiếm bắt đầu diễn luyện "Bắc Hải thập nhị chân pháp". Hắn diễn luyện từ thế "Kinh đào phách ngan kiếm quyết" và "Khống thủy quyết" bắt đầu, đến "Loạn thạch xuyên không kiếm quyết" cùng "Đạp lãng quyết", rồi đến "Thanh giao nháo hải kiếm quyết" cùng "Man thiên quá hải quyết", mãi cho đến "Đại giang đông khí kiếm quyết" cùng "Hành vấn bố vũ quyết" là hai thứ pháp quyết khiến Lục Bình đạt tới "Thế cảnh" đại thành.

Lục Bình càng luyện càng hưng phấn, trong minh minh, hắn cảm giác mình ở thời khắc có cái gọi là “linh quang thoáng hiện” càng ngày càng gần. Pháp lực dần dần ở trong Thanh Hàm kiếm lưu chuyển, pháp quyết thủ ấn trong tay cũng kết thành càng lúc càng nhanh. Lục Bình diễn luyện "Bắc Hải thập nhị chân pháp" càng ngày càng nhập tâm, uy lực cũng càng lúc càng lớn.

Đột nhiên một đạo sấm sét thoáng qua ở trong đầu Lục Bình, đầy trời kiếm vũ, vô ngần kiếm hải, đột nhiên dâng lên một đóa kiếm quang tạo thành bột sóng màu trắng!

Lục Bình đã hiểu!

Kiếm trong tay pháp biến đổi, Lục Bình diễn luyện một loại kiếm thuật xa lạ, "Thiên đội tuyết kiếm quyết" trong "Bắc Hải thập nhị chân pháp"!

Thanh Hàm kiếm một kiếm bay ra, chín lần chín tám mươi mốt đạo kiếm quang tạo thành một đóa bọt sóng màu trắng, từ sông lớn biển rộng dâng lên, phảng phất từng tâng bông tuyết trắng noãn không tỳ vết được xếp chồng lên nhau vậy, trong không linh mang theo ý cảnh chưa từng có từ trước đến nay.

Gò núi nhỏ rốt cục không chịu nổi khổng lồ kiếm ý phát xuất từ trong bụng nó, "Âm" một tiếng đổ sập xuống, xem ra Lục Bình sẽ bị mai táng đến nơi.

Lục Bình không thèm để ý, tay trái liên tiếp kết thành chín đạo đơn thủ ấn quyết, pháp lực phun ra hấp vào, kiếm quang hàm chứa kiếm ý lập tức cắt nát gò núi nhỏ. Kèm theo ấn quyết của Lục Bình đánh ra, nhất thời ở trên thảo nguyên xanh biếc dâng lên một sóng đất màu vàng. Sóng đất phập phồng lên xuống, ở trên thảo nguyên tạo thành sóng nhỏ đi về phía trước.

Lục Bình ở phía dưới sóng đất này, lúc này phảng phất một tay nắm chặt một con sông màu vàng vậy, ba đào mãnh liệt tràn đầy chạy ngang qua thảo nguyên màu xanh biếc.

"Bích hải triều sinh quyết" trong "Bắc Hải thập nhị chân pháp"!

Lục Bình ngửa mặt lên trời thét dài, thanh chấn khắp bình nguyên hoang dã!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.