Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Titan

Lục Bình thần sắc ngưng trọng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ một cái, ngăn cản Lục Cầm khiêu khích. Lục Cầm bất mãn trong lòng, nhưng cũng không dám làm nghịch ý tứ của hắn. Một người một cầm không một tiếng động hướng đảo nhỏ nhanh chóng tiếp cận.

Lục Cầm tới gần, rốt cuộc biết Lục Bình tại sao ngăn lại mình. Ở khoảng cách đảo nhỏ không xa, trên mặt biển tiếng nổ trầm thấp xa xa truyền tới, hiển nhiên có kẻ đang ở nơi nào đấu pháp.

Lục Bình suy nghĩ một chút, chỉ huy Lục Cầm đáp lên trên mặt đảo nhỏ. Có Lục Cầm dẫn đường, Lục Bình nhanh nhẹn đi tới sào huyệt. Xích Hoàn điểu quả nhiên không hề ở nơi này, chỉ có mấy con luyện huyết kỳ yêu cầm, thấy Lục Bình cùng mọi người xông vào, rối rít phát động công kích, nhưng bị Lục Cầm dùng móng xé dùng mỏ mổ, giết cho sạch sẽ.

Lục Bình hướng đáy huyết động dò tới, phát hiện bên trong quanh co, hết một khoảng cách dài, hai bên chợt có thật nhiều xương cốt da lông, hiển nhiên là vật mà Xích Hoàn điểu thường ngày ăn còn dư lại. Lục Cầm hiển nhiên không hài lòng sào huyệt của mình trước kia bị tao đạp bấn loạn không chịu nổi như vậy. Hai cánh nó quạt một cái, trong huyết động đột nhiên nổi lên một trận gió lớn, uế vật loạn cốt bên trong bị Lục Cấm một cô não thanh trừ ra ngoài động. Khí vị khó chịu trong huyết động cũng theo đó mà nhẹ bớt đi.

Lục Bình một đường khúc chiết đi tới đáy huyệt động, cảm thụ linh khí phiêu tán trong huyết động, Lục Bình trong lòng vui mừng. Nơi này quả nhiên có một cái vị hình linh mạch, chỉ là bởi vì cái huyết động này hơi thâm thúy khúc chiết, vì vậy linh khí từ linh mạch mới không tản mát ra.

Lục Bình trong lúc mừng rỡ, cũng không kịp nhớ tới đại chiến bên ngoài đảo, đem một bộ phiên dẫn trận pháp vây quanh linh mạch mà bố trí. Đồng thời hắn khắc vẽ bộ phận lõm xuống của trận pháp, khảm vào đó cả ba mươi sáu khối trung phẩm linh thạch. Nơi này cách Hoàng Ly đảo quá xa, nếu muốn đem linh mạch này dịch chuyển đến động phủ của Lục Bình, cần phí không ít tay chân.

Bố trí xong thiên di trận pháp, Lục Bình lại ở trong huyết động dò xét một lần, sau khi không phát hiện được gì, hắn suy nghĩ một chút, lại lấy ra tới một trận bàn nho nhỏ, ở đáy huyết động chỗ quanh co cuối cùng đó bố trí một phen. Hoàn cảnh chung quanh trận bàn đột nhiên lay động, đáy huyết động có trận pháp dẫn dắt đột nhiên không còn thấy tung tích đâu nữa.

Đây là một vị hình huyền trận trận bàn mà Hồ Lệ Lệ giao cho Lục Bình. Nó là do Hồ Lệ Lệ tự tay luyện chế, đưa cho Lục Bình dùng để phòng thân.

Nhớ tới Hồ Lệ Lệ, thần sắc một mực chuyên chú của Lục Bình chợt một trận hoảng hốt. Hai tay nhanh chóng bố trí trận pháp cũng không khỏi chậm lại, cũng không biết Hồ Lệ Lệ bây giờ ra sao, Tuần hải đại đội thứ nhất bây giờ đến nơi nào, xem ra là cùng yêu thú chém giết không ít rồi. Cô gái ấy tuy nói rất có tâm kế, không biết sao thực lực quá kém, mong là đừng xảy ra chuyện gì không may.

Bất quá chuyển niệm vừa nghĩ, Lục Bình cũng cảm thấy buồn cười. Tuần hải đại đội thứ nhất thực lực không tệ, có Lưu tiên trưởng đám người dẫn đầu. Diêu Dũng, Trần Luyện và những người khác bởi vì quan hệ tốt với hắn, nhất định sẽ rất chiếu ứng đối với Hồ Lệ Lệ. Huống chi Lục Bình còn để lại một đôi thượng cấp Bích Ngọc thoa pháp khí do Tứ sư tỷ Vương Huyền Tĩnh chân nhân tặng đưa cho Hồ Lệ Lệ phòng thân. Chỉ cần không phải đụng phải đoán đan chân nhân, xem ra cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

Hồi tưởng chuyện hai người lui tới với nhau, Lục Bình cảm thấy thật nhanh. Hai người phảng phất như rất ăn ý với nhau vậy. Một cách rất tự nhiên biết nhau, rồi một cách rất tự nhiên đi lại với nhau. Hai người trợ giúp lẫn nhau một cách tự nhiên, bảo hộ lẫn nhau một cách tự nhiên, thừa nhận quan hệ lẫn nhau cũng hết sức tự nhiên. Hết thảy đều lộ ra sự bình thản, sự ăn ý mười phần đến như vậy.

Lục Bình có lúc cảm thấy buồn cười, thì ra là chuyện tình giữa nam nữ chưa chắc phải là oanh oanh liệt liệt, nước mắt nước mũi tràn đầy. Lục Bình tự giễu cười cười, biết Hồ Lệ Lệ chưa chắc là không thích lãng mạn, nhưng nàng là người rất hiểu lòng người. Nàng không có yêu cầu như thế nào đối với Lục Bình, thậm chí ngay cả một tia ám hiệu cũng không có. Nhưng Lục Bình biết, đây là một loại thiếu nợ trong tình cảm, mà muốn trả lại phải trả cho đến khi bản thân mình vẫn lạc mới thôi.

Cô gái này rõ ràng là tính kế cả cuộc đời của hắn luôn rồi!

Lục Bình lắc đầu một cái, ra khỏi sào huyệt, mang theo Lục Cầm hướng về chỗ đang đấu pháp mà bay đi.

Trên mặt biển cách đảo nhỏ mấy dặm, bốn con dung huyết tầng tám yêu thú đang vây công ba nhân tộc tu sĩ. Ba người này mặc dù ở thế hạ phong, nhưng vẫn thủ rất có chương pháp, nhất thời khó mà bị yêu thú đánh chết.

Lục Bình tới gần tới trước, mới phát hiện bị vây công cũng không phải là ba người, mà là hai người. Một kẻ khác là một con dung huyết hậu kỳ khôi lỗi, toàn thân cao thấp bao bọc trong một lớp khối giáp màu xám đen, từng chiêu từng thức cứng ngắc chậm chạp, nhưng uy lực thì cực lớn, cùng yêu thú cưng đối cứng, có thể sanh sanh đem yêu thú đánh lui.

Lần nữa nhìn hướng về hai người, một người trong đó vừa ngự sử một tấm thuẫn tám góc đang trên dưới che chắn, ngăn trở yêu thủ công kích, đồng thời đầu đầy mồ hôi chỉ huy khôi lỗi mặc khôi giáp màu xám đen đem yêu thú đánh lui, hiển nhiên toàn thân pháp lực cùng thần thức đã dùng đến liễu cực hạn, không có dư lực sử dụng pháp khí công địch nữa.

Một người khác thì ngược lại, thân hình phiêu hốt chí cực, để cho người ta dùng ánh mắt đều rất khó nắm bắt được phương vị của hắn. Trong tay y, hai thanh đoản kiếm thần xuất quỷ một, lại mau lẹ vô cùng. Mỗi một con yêu thú bị hắn nhắm vào đều phải trong thời gian ngắn đối mặt liên tiếp với một tổ hợp công kích cực nhanh. Nếu không phải có ba con yêu thú khác tiếp ứng, con này đã sớm không chết cũng bị thương.

Lục Bình nhìn hai người bị vây công vô cùng sửng sốt. Không ngờ họ lại là người quen. Hai người này chính là những kẻ ở trên bái sư đại điển lưu lại cho Lục Bình ấn tượng sâu sắc. Đó là Huyền Âm Chân Nhân đệ tử Ân Tử Sở cùng Huyện Hoài chân nhân đệ tử Cơ Tử Hiên.

Hai người cũng sớm đã phát hiện Lục Bình vừa đến, chẳng qua là Lục Bình mang mặt nạ màu đỏ, hai người không biết là địch hay là bạn.

Lục Bình đến cũng khiến cho yêu thú cảnh giác. Bất quá phát hiện kẻ tới là một người một cầm, bất quá lại là một dung huyết sơ kỳ, một trung kỳ mà thôi. Một con chim to cả người đầy linh vũ màu đỏ thắm nhìn thấy Lục Cầm, liền "Dát dát " cười lớn, miệng phun ra tiếng người nói:

- Đây không phải là lãng tử không nhà có thể về Thanh loan sao, làm thế nào mà thành tọa kỵ của người ta rồi? Còn lại là tọa kỵ của một tên nhân tộc tu sĩ đê tiện tu vi chỉ có dung huyết tầng ba nữa? Thật là mất mặt yêu tu chúng ta quá!

Lục Cầm nghe Xích Hoàn điều giễu cợt, một tiếng ré tức giận cất lên. Lục Bình phi thân đứng ở trên không, Thanh loan điểu đã đập cánh đưa móng vuốt hướng Xích Hoàn điểu đánh tới.

Xích Hoàn điểu dát dát cười quái dị, cũng từ vòng vây công Cơ, Ân hai người thoát ra ngoài, biến thành một quái vật đầu chim mình người, hướng Lục Cầm nghênh đón, huyênh hoang nói:

- Hôm nay bạn yêu sẽ cho ngươi biết một chút về sự lợi hại của nửa bước hóa hình!

Cơ Tử Hiên cùng Ân Tử Sở hai người cùng bốn con yêu thú đại chiến nửa ngày, cũng không biết con yêu cầm màu đỏ này không ngờ có thể miệng nói tiếng người, nhất thời sợ hết hồn, trong tay hơi chậm lại, thiếu chút nữa bị những yêu thú khác thừa dịp hư mà đánh vào. Cũng may Xích Hoàn điểu thoát khỏi chiến đấu, áp lực của hai người giảm nhiều, vốn là họ đang khổ sở chống đỡ cục diện, hiện giờ bắt đầu dần dần chuyển biến sang tình thế tốt. Tuy nhiên, họ vẫn y như cũ bị ba con yêu thú vây vào giữa, không thể thoát thân.

Lục Cầm cùng Xích Hoàn điểu vừa đại chiến đã tiến vào giai đoạn bạch nhiệt hóa. Xích Hoàn điểu miệng chim to lớn há ra, một cổ hỏa diễm màu đỏ nóng bỏng hướng Lục Câm cuốn tới.

Lục Cầm giờ khắc này phảng phất biến thành tinh linh trong gió, trên không trung ưu mỹ vẻ ra đường vòng cung, ở ngọn lửa do Xích Hoàn điểu phun ói ra không chút kiêng kỵ múa may những vũ điệu tuyệt vời.

Hai cánh quơ múa, tiếng kêu rú cao vút, từng đạo phong nhận vô hình mang theo tiếng kêu to bén nhọn hướng Xích Hoàn điều đánh tới. Những đòn đánh này bị Xích Hoàn điều dễ dàng dùng linh vũ tạo thành một mặt vũ tường, cùng sử dụng hệ thân cương khí hợp lại ngăn cản.

Lục Bình nhìn chiến trường của hai phe, dường như hắn bị mọi người bỏ qua không thèm thấy vậy. Quả đúng là như vậy, dung huyết tầng ba tu vi ở chỗ này chỉ có thể tiếp nhận số phận bị bỏ qua không thèm để ý tới.

Lục Bình lắc đầu một cái, đem mặt nạ trên mặt lột cầm ở trong tay. Bốn con yêu thú như cũ không quan tâm sự tồn tại của hắn, nhưng Cơ Tử Hiên cùng Ân Tử Sở thì tinh thần chấn động.

Lúc này, Lục Cầm đã bị Xích Hoàn điểu sử dụng trận mưa lửa đại phạm vi hạn chế phạm vi hoạt động. Lục Cầm bay lượn vẫn xảo diệu như cũ, nhưng lại có vẻ tróc khâm kiến trứu, vướng víu vô cùng.

Mắt thấy Lục Cầm sắp bị Xích Hoàn điệu vừa giễu cợt vừa dùng ngọn lửa giày xéo, một đạo hỏa diễm màu xanh đột nhiên ở trong đám hỏa diễm vũ của Xích Hoàn điểu nổ ra. Lục Cầm cả người trên dưới bị ngọn lửa màu xanh bao phủ, giống như ở trong biển lửa sướng du bay lộn, rồi đột nhiên nhảy lên thiên không biểu diễn dáng người ưu mỹ của mình vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.