Rất lâu, rất lâu sao đó. Khi mà Cao Kỳ Viễn dẫn thuộc hạ của mình rời khỏi. Tại đồi Tả Mạng, Nạp Lan Cảnh, Trình Anh, Lai Câu, Triệu Phong, Na Yến, đang đứng dưới một gốc cây to trong khi chờ mọi người thu dọn.
Nhìn phía trước là một cảnh hoang tàn, Triệu Phong trong lòng chợt có một dư vị lạ thường.Đây là chiến tranh ư? Thật khác quá!
Hắn từng xem qua một số điển tích lịch sử, qua đó cái hắn nhận biết được về chiến tranh thật khác với những gì mà hắn đang đối diện.Là do kẻ viết sử bất tài
Hay do bút ý khó tả được sự chân mụcMực viết là màu đenChứ không phải được làm từ máuNên thế sự hoang tàn chỉ được viết vài dòng ngắn ngủiHiện thực và sử sách quả thật vốn không cùng đường
Những suy nghĩ trong đầu như những cơn mưa xuân nhẹ nhàng đến tưới khắp đất trời, rồi lại lặng lẽ rút đi, để lại trên cành lá những giọt nước đọng lại. Triệu Phong đứng đó suy nghĩ một cách thẩn thờ, cho tới khi Na Yến dùng tay huých một cái rõ đau vào hông hắn.- Ai ui!
Bị đánh một cách bất ngờ hắn thốt lênSau đó chợt bừng tỉnh khi thấy mọi người xung quanh đang nhìn mìnhNgoài những người như Nạp Lan Cảnh, Trình Anh, Na Yến hắn gặp đã nhiều thì đây là lần đầu tiên hắn được gặp Lai Câu.
Lai Câu dáng người khôi vĩ, mình gấu, tay vượn, mặt như nhồi phấn, môi tựa thoa son, ánh mắt như sao băng, là một con người theo Triệu Phong là khá lạnh lùng và khó tiếp xúcNạp Lan Cảnh mở lời- Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-huyet-le/57363/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.