Mọi việc diễn ra càng ngày càng vượt ra khỏi tầm kiểm soát, nếu ngày đầu chỉ có khoảng hơn một vạn nạn dân đến lánh nạn tại Hoãn thành, thì chỉ năm ngày sau đó con số đó đã tăng phi mã, mười hai vạn người chạy nạn đồng nghĩa là dân chúng một trăm dặm quanh đây đã bị quân Tây Lỗ lùa hết cả về đây.
Trong thành giờ đây đã chật cứng người, không một trại tị nạn nào được lập nên mà còn sót được một chỗ chen chân, kết quả là liên quân buộc lòng phải lập thêm hai mươi trại dã chiến ở ngoài thành cho dân tạm trú, khi nào quân địch quay lại mới cho vào lại thành.
Còn về mặt lương thực cũng đã trở nên chút khó khăn, việc phân phát quân lương cho dân đã không còn hào sảng như trước nữa, mỗi hộ gia đình bốn người mỗi ngày chỉ được phát một đấu gạo to, ba ngày mới phát một cân thịt, chỉ như thế thôi cũng khiến ba nước kia phải xanh mặt.
Duy chỉ có Việt quốc là vẫn giữ thái độ như cũ, kho lương của doanh trại được bao bọc bởi hai vạn quân sỹ tinh nhuệ, dưới sự thống lãnh của Triệu Phong ở vòng ngoài, Ngu Tử Kỳ ở vòng trong, tuyệt nhiên không cho lấy một con ruồi có thể bay vào chứ đừng nói đến là con người.
Bên ngoài tiếng la hét của nạn dân ngày càng nhiều, khiến cho binh sỹ của Việt quốc thoáng phân tâm, họ quay sang nhìn nhau, rồi nhìn các vị trưởng quan của mình. Đến ngay cả Triệu Phong đang ở phía ngoài cũng thỉnh thoáng hướng ánh mắt vào trong chờ quyết định của Long Cơ
- Khốn kiếp! bọn quân nhân các người định để cho bá tánh bọn ta chết đói không quan tâm hay sao
- Trái tim của các người bị chó ăn hết rồi phải không?
- Đã đảo đám người lòng lang dạ sói, đả đảo đám người không có nhân tính
- ……
- Mở kho lương. Mở kho lương con mẹ nó nào!
Mặc cho bên ngoài lắm tiếng ca thán, chửi rủa, Long Cơ vẫn không một chút thay đổi thái độ, nhất quyết giữ quyết định không phân phát quân lương cho đến khi Nạp Lan Cảnh vương gia trở về.
Nhìn thấy thái độ của Long Cơ đến những huynh đệ trong Hắc Vân Kỳ đội cũng đôi chút khó tin, nhưng trước giờ đối với đội ngũ được tuyển chọn và đạo tạo kỹ như họ thì quân lệnh luôn được đặt lên hàng đầu, nên không ai bảo ai mọi người đều tự giác về trách nhiệm của mình và nghiêm túc giới bị trước quân doanh.
Từ một nơi khá xa hai người đang lẳng lặng đứng nhìn về phía doanh trại của Việt quốc, một trong hai người đó là Thân Minh, còn người bên cạnh là tùy tướng của hắn, tên tùy tướng nói
- Tướng quân người xem, bọn Việt quốc đến một chút mẹo nhỏ lấy lòng dân này cũng không biết, thế mà cũng đòi là bá chủ một phương đúng là toàn chỉ là lũ hữu dũng vô mưu
- Còn phải nói, lần trước đấu với tên tướng hèn mọn tây lỗ thua chẳng qua là do lúc đó ta mới bị chứng phong hàn chưa khỏi hẳn, nên mới để ba tên kia chiếm hết uy phong. Còn lần này chỉ dùng một chút thủ thuật mà khiến dân chúng ca ngợi ta không ngớt, điều đó cho thấy tài năng của ta hơn xa bọn phàm phu kia nhiều
- Dạ, tướng quân ngài nói phải lắm ạ! Đại vương sau khi nghe kế sách của ngài đã rất hài lòng, hơn thế nữa còn giao cho ngài toàn quyền định đoạt, điều đó cho thấy sự anh minh thần võ của người được tất cả mọi người biết đến rồi ạ.
- Khà khà, điều đó còn phải nói, đám chuột bọ Việt quốc kia sao hiểu được, sao mà chúng có thể đọ được với ta đây. Chúng cứ nghĩ ôm khư khư cái đống quân lương ấy là thượng sách à, nào biết quân lương từ Bính thành sáng sớm mai sẽ chuyển đến, thật đúng là ngu hết nói nổi
Tên tùy tướng tỏ vẻ ngạc nhiên sau đó nói lại với Thân Minh
- Vậy là tướng quân ngài biết được quân lương tối nay sẽ đến nên ngài mới hạ lệnh phân phát số lượng lớn quân lương của chúng ta phải không thưa ngài?
Thân Minh gật đầu, miệng vẫn không ngừng cười mỉm
- Đương nhiên là vậy rồi, đằng nào quân lương bổ xung cũng đã đến, hào phóng với đám dân đen ngu muội kia một chút cũng có làm sao
- Có thể nói chỉ với việc này thôi, từ nay về sau ơn đức mà ta để lại ở đây sẽ được truyền tụng mãi
- Ha ha ha
Tên tùy tướng thấy chủ nhân đắc ý thì cứ phụ họa theo không ngớt, Thân Minh lại nói
- Này! Ngươi kêu một số binh lính của ta mặc áo thường dân trà trộn vào bôi nhọ chúng một chút
- Ta muốn danh tiếng của chúng ngày hôm nay phải chạm đáy địa nhục thì thôi, xấu đến ma cũng phải chê, quỷ cũng phải hờn
- Thế mới chừa cái thái độ kệch cỡm của chúng
Tên tùy tướng gật gật dạ dạ, vâng lệnh đi ngay, vừa đi vừa nghĩ tướng quân nhà ta thật là mưu sâu kế hiểm, phen này đám tướng lĩnh Việt quốc thanh danh một lúc sẽ bị giáng xuống một cách thậm tệ
Trời về đêm, nạn dân sau một ngày la hét mà không được gì thì chán nản rồi cũng phải rút đi, trả lại sự yên tĩnh cho quân doanh của Việt quốc. Tuy nhiên sự yên tĩnh đó không kéo dài được lâu, từ xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, sau đó cả một kỵ đoàn giáp nặng xuất hiện, mà dẫn đầu đạo kỵ binh này không ai xa lạ, đó là Nạp Lan Cảnh và bên cạnh ông là Lai Câu, Đình Nguyên
Nạp Lan Cảnh vừa tới nơi đã thấy Long Cơ, Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ đứng chờ sẵng, sao đó ông khẽ chào mọi người, rồi gọi tất cả vào trong trướng bàn bạc quân cơ.
Nhìn dáng vẻ Nạp Lan Canh có đôi chút khẩn trương, vừa vào đến bên trong ông lập tức lấy ra các cờ hiệu xanh đỏ đặt ở các vị trí khác nhau trên bản đồ bằng da, sau đó nhìn mọi người rồi nói
- Hiện tại quân địch đã bố trí được ba phần mười binh lực ở phía sau quân ta, ở đây, ở đây và ở đây
- Bất cứ lúc nào chúng cũng có thể đem quân đến Bính thành vì vậy ta phải trở về thật sớm để bàn bác với vua các nước để quyết định xem có nên đánh địch từ phía sau hay không?
- Ngoài ra chuyện nạn dân vào mấy ngày gần đây ta cũng đã nghe Đình Nguyên kể lại, Long Cơ lần này ngươi đã quyết định rất đúng, quân lương hiện tại rất khẩn yếu không nên phung phí một cách vô ích.
- Nhưng mà Long Cơ à, ta e rằng chuyện này sẽ ảnh hưởng không ít đến danh tiếng của ngươi về sau, ngươi thật sự không để ý đến chứ
Long Cơ khẳng khái bước ra nói
- Vương gia, Long Cơ tôi tuyệt nhiên không phải là hạng người vì danh tiếng của bản thân mà mạo hiểm với sinh mạng của huynh đệ.
- Chỉ cần đó là việc tốt đối với Việt quốc và với Hắc Vân Kỳ đội thì dù cho mất hết thanh danh tôi cũng không nề hà
Nạp Lan Cảnh nghe Long Cơ trả lời vậy thì thích ý lắm, quay sang nhìn Lai Câu
- Lai Câu à! Ngươi cũng khéo tay thật đấy, đội diều hâu mà ngươi đào tạo đứa nào cũng đều là anh tài, mai sau chắc chắn sẽ là rường cột của quốc gia
- Vương gia người quá khen rồi, đám trẻ này vẫn còn non kém lắm, cần phải nghiêm khắc hơn nữa thì may ra mai sau mới có chút thành tựu
- Thật vậy à! Vậy thì vương gia ta lại làm phiền ngươi rồi
Ôi đệt hai người bọn họ đang nói cái gì thế, vậy mà bảo chưa nghiêm khắc à, suốt mấy năm qua bọn ta bị nhốt trong rừng, trong núi, chịu đựng và trải qua không biết bao nhiêu là thử thách gian truân, giờ nghĩ lại còn sợ nữa là. Vậy mà Nạp Lan Cảnh vương gia còn bảo tên tướng quân ác ôn này nên nghiêm khắc hơn, kết quả là bọn họ còn muốn đào tạo cái quái quỷ gì nữa đây. Bọn Long Cơ, Triệu Phong, Đình Nguyên và Ngu Tử Kỳ nghe xong mà lè lưỡi lắc đầu không dám nói gì
Đúng lúc này thì ngoài doanh trại có tiếng náo động truyền lại, sau đó một tên lính hớt ha hớt hải chạy vào báo cáo
- Bẩm vương gia, kho lương của liên quân ở thành Tây không biết vì sao, đang bốc cháy rất dữ dội
- Các vị quốc vương đề nghị vương gia phái quân đến trợ giúp dập lửa, người đưa tin các nước đã đến ngoài quân doanh xin chỉ thị rồi ạ
Tin truyền đến như sét đánh ngang mày, mọi người lập tức bước ra khỏi trướng nhìn về phía tây, chỉ thấy ở đó khói mù bốc cao, một phía chân trời bị hung đỏ phản chiếu sóng nhiệt dữ dội giữa màn đêm yên tĩnh.
Vừa trở về sau cuộc dò thám, mặc dù rất mệt mỏi nhưng Nạp Lan Cảnh không than một tiếng, lập tức ra lệnh mọi người một mặt chốt giữ nghiêm ngặt quân doanh, một mặt mang theo cuốc xuổng, thùng đựng nước lập tức tiến về Tây thành dập lửa
Bên ngoài tiếng người la hét đến khảng cả giọng, từng đoàn đoàn người chạy ngược chạy xuôi, hết chống chọi với ngọn lửa ngày một trở nên hung bạo, lại phải đối mắt với lượng lớn người và vật đua nhau chạy kiếm chỗ thoát nạn. Điều đó khiến cho việc ngăn chặn cơn hỏa hỏa ngày một trở nên khó khăn, đặc biệt là khu vực chứa lương thảo với toàn đồ dễ bắc lửa. Nhìn từ xa cả một khu vực rộng lớn như đang bị nhấn chìm trong bàn tay của hỏa thần, hơi nóng tỏa ra bị những cơn gió lớn thổi tốc vào mặt đến bỏng rát. Mười mấy vạn quân dân hết khiêng nước rồi đến gánh đất để dập tắt ngọn lửa đang dần lan ra khắp nơi, nhưng chứng kiến sức tàn phá ghê rợn chưa có điểm dừng của nó lắm kẻ không khỏi chùng tay bang hoàng.
Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua, ba canh giờ sau, cơn hỏa hoạn cuối cùng cũng đã được dập tắt, nhưng ngước nhìn hậu quả mà nó để lại khiến ai ai cũng phải rùng mình.
Kho lương to lớn là vậy mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ còn lại đống tro tàn, hơn thế nữa ngọn lửa cũng đã tàn phá cả một phần tư nhà cửa đường xá ở thành tây, nhưng quan trọng nhất là mười vạn thạch lương thảo trong kho mười phần chỉ cứu lấy được hai phần, điều đó khiến cho quốc vương các nước muốn cười mà cười cũng không nổi
Sau khi cơn hỏa hoạn qua đi, Nạp Lan Cảnh vương gia mời mọi người vào trong trướng phủ bàn bạc, nhìn mọi người ai nấy đều lắm la lắm lét, thần thái hết sức mệt mỏi sau một quảng thời gian vất vả chống chọi với cơn bão lửa, ông nhìn qua hết lượt rồi nói
- Sau khi xem xét mọi yếu tố có thể xảy ra, theo tại hạ thấy phần nhiều là do có người cố ý phóng hỏa
Lời nói của ông khiến nhiều người chấn kinh, vua ba nước kia liền hỏi lại
- Vương gia ý ngài là do người trong thành cố ý phóng hỏa đốt kho lương, nhưng để làm gì cơ chứ?
Nạp lan Cảnh khẽ thở dài rồi nói
- Đúng là nếu chỉ một vụ hỏa hoạn tối nay thì có thể xem là một vụ tai nạn bình thường cũng không sao
- Nhưng nếu mọi người tinh ý một chút, xâu chuỗi lại toàn bộ sự kiện suốt bao nhiêu ngày qua, ắt hẳn mọi người sẽ thấy được một âm mưu kinh hoàng, khiến cho ai ở đây cũng phải dựng tóc gáy
Mọi người nghe nói bất giác đều quay lại nhìn Nạp Lan Cảnh, trong thâm tâm ẩn chứa một tia lo lắng và giờ đây ai nấy đều hết sức tập trung lắng nghe
Nạp Lan Cảnh đứng trước tấm bản đồ bố quân tay bắt đầu chỉ vào một vài vị trí trên bản đồ, sau đó ông bắt đầu nói
- Thứ Nhất sau khi quân Tây Lỗ rút khỏi Hoãn thành, chúng đã chia quân thành bốn đạo, càn quét suốt một vùng đất rộng lớn hơn hàng trăm dặm quanh đây và dồn hơn mười vạn dân chạy về Hoãn thành tránh nạn. Việc chúng làm khiến chúng ta suy nghĩ rằng quân địch đang tìm cách bỏ qua Hoãn thành và tiến hành âm mưu đánh Bính thành, nhưng thật sự là vậy sao
- Thứ hai từ khi nạn dân vào thành các nước đã xuất một lượng lớn quân lương để ban phát cho dân, khiến cho lương thảo trong kho bị hao hụt một số đáng kể. Hơn thế nữa, khi nạn dân càng nhiều việc tra xét hộ tịch càng trở nên lỏng lẻo, điều đó có thể đã dẫn đến sự trà trộn xâm nhập của nội gián địch, hậu quả là kho lương bị cháy chín phần mười là do quân Tây Lỗ giở trò
- Thứ ba là binh lực của Tây Lỗ hiện tại đã bố trí được năm vạn binh mã ở khoảng giữa Hoãn thành và Bính thành nhưng vẫn chưa có một dấu hiệu tiến công, có lẽ là chúng đang chờ đợi. mà chờ đợi điều gì, phải chăng là điều mọi người đang mong chờ về mười lăm vạn thạch quân lương từ Bính thành đang được vận chuyển đến đây vào sáng sớm ngày mai
Trước là kế nghi binh, tiếp đến là kế tiêu lương, cuối cùng là đoạn đường vận chuyển quân lương, kế hoạch thật là tinh tế đến đáng sợ. Dân không lương, binh không lương, ba mươi vạn người tập trung vào một chỗ ắt hẳn sẽ đại loạn, dù địch không tiến công thì bản thân nội bộ cũng từ tàn sát nhau mà chết. Còn nếu dùng cách mạo hiểm phái quân ra ngoài thì địch sẽ hai mặt giáp công, kết quả chỉ cũng chỉ là một con đường chết. Mọi người chỉ nghĩ đến đây bất giác phải rùng mình kinh sợ, không kể ở đây đều là những người đã trải qua không biết bao phong ba trong cuộc đời
Mặt hồ phẳng lẳng phản ánh tâm trạng giờ đây như ba đào nổi sóng, mọi cảm xúc dần dần chuyển biến từ ngạc nhiên đến lo âu và cuối cùng là sợ hãi khi những lời cuối cùng được thốt ra từ miệng của Nạp Lan Cảnh. Và nếu những điều đó là sự thật thì ắt hẳn rằng cả hơn ba mươi vạn sinh mạng nơi đây vừa đã chạm một chân vào quỷ môn quan với cái mưu kế trăm kín không lấy một hở kia. Mọi người giương ánh mắt thẩn thờ nhìn nhau, dù cao sang vĩ đại như vua chúa, hay là tài năng trác tuyệt như văn thần võ tướng, tất cả đều bị choáng ngợp trong nỗi sợ không tên. Và khi mọi thứ bị nhấn chìm trong sự tuyệt vọng ấy, một ánh sáng đã lóe lên vực dậy niềm tin, Nạp Lan Cảnh đứng giữa vòng người chậm rãi nói, lời nói ôn tồn nhưng lại ẩn chứa sức thu hút mãnh liệt
- Không cần phải sợ, vẫn có thể cứu vãn được, chỉ cần mọi người tin ta, Nạp Lan Cảnh này xin dùng đầu mình mà hứa
- Chỉ cần Nạp Lan Cảnh này còn sống thì nhất quyết không để cho Hoãn thành này rơi vào tay quân Tây Lỗ
- Vì vậy ta hỏi lại một lần nữa, mọi người có tin ta không?
Tin không ư?
Giờ này đó như là một lý do để tất cả mọi người ở đây có thể bấu víu vào, một chút cảm nghĩ về bản thân có thể tiếp tục tồn tại, từ trong nọi tâm một cảm xúc dâng trào mảnh liệt xóa tan cơn hoảng sợ đang dằn vặt tâm cang.
Hàng trăm ánh mắt hướng về một chỗ, nơi chiếc bàn gỗ có người đàn ông trung niên khí chất bất phàm đang đứng, giờ đây người đàn ông ấy như là mái nhà của họ, giúp họ vượt qua phong ba bão táp của cuộc đời đang ngày một lớn dần
Không hẹn mà gặp tất cả cùng đồng thanh nói
- Quân sư, mọi việc xin nghe theo ý ngài, tuyệt không hai lòng
Nạp Lan Cảnh chấp tay phía trước vái một cái, sau đó giọng ông trầm ấm vang lên:
- Cảm ơn mọi người đã tin tưởng, Cảnh đây sẽ cố hết sức vượt qua cơn giông bão lần này
Dứt lời ông bắt đầu sắp xếp cho mọi người chuẩn bị kế hoạch, Lai Câu và Thân Minh lãnh bốn vạn quân ra hậu sơn tiếp ứng lương thảo vào thành. Long Cơ, Triệu Phong, Ngu Tử Kỳ, Đình Nguyên lãnh một năm ngàn thiết kỵ đi lối tắt Trần Ung đến Bính thành xin thêm quân và vận thêm quân lương
Sau đó ông lại chia quân ra trấn giữ nghiêm ngặt bốn cổng thành, lại điều thêm năm ngàn quân lo việc kiểm tra lại hộ tịch để xử trí đám người Tây Lỗ trà trộn, phái hai vạn quân vận lượng lương thực còn lại kể cả quân lương trong doanh Việt quốc tất cả chứa trong tướng phủ. Mọi việc được bàn bạc nhanh chóng, sau đó ai làm việc nấy đều nhất tề xuất phát
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]