Đêm khuya thanh vắng một mình sầu
Rượu nhạt bồi say, gác vọng lâu
Tài cao trí rộng ai nào thấu
Mà sao công danh khổ nan cầu
Khung cảnh im ắng chỉ mình Long Cơ ngồi đơn lẻ trên chòi canh nơi núi rừng hoang vắng, vừa nhìn bầu trời vừa uống rượu, lâu lâu lại khẽ thở dài như trong lòng đang chất chứa nhiều tâm sự
Triệu Phong ở bên dưới thấy bạn như vậy không cằm lòng được nên leo lên, sau đó tiến lại gần hỏi
- Long Cơ cậu đang nghĩ gì đấy?
- Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm tới mới thấy cậu bỏ bữa, có tâm sự gì sao?
Long Cơ khuôn mặt tỏ vẻ chán chường nở một nụ cười miễn cưỡng
- Không có gì, chỉ là tớ muốn được yên tĩnh một lúc
Lời nói ra sao mà nặng nề là vậy, còn đâu bóng dáng của một người hoạt bát linh lợi, không sợ trời, không sợ đất của đội Hắc Vân Kỳ. Triệu Phong lại gần hơn, hắn ngồi xuống cạnh Long Cơ sau đó nhìn tên bạn thân đầy trìu mến
- Cậu có thể gạt được ai cơ chứ, nhìn mặt cậu khắc rõ hai chữ thất vọng to tướng kia kìa
- Có phải là chuyện lúc trưa không, sao vẫn không cam tâm à
Long Cơ vẫn không nói gì vẫn ngồi uống rượu
Triệu Phong quay sang nhìn tên bạn rồi nói
- Cậu thấy cảnh này có quen không?
- Nhiều năm trước hai ta khi mới lần đầu gặp nhau cũng là ở trên một ngọn núi cao yên tĩnh như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-huyet-le/1861864/quyen-1-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.