Chương trước
Chương sau
Ngôi nhà gỗ đơn sơ nằm ở trái tây trại An Ấp, nhìn vẻ ngoài hết sức giản dị nhưng không ngờ lại là nơi ở của đầu lĩnh quân kháng chiến, Hà Doanh Chí lão nhân gia. Chỉ là những tấm vách dựng tạm bợ, mái được phủ bằng rơm và sậy, nhìn khắp lượt cũng khó mà tin được một người đang dẫn dắt hàng vạn người lại ở một nơi tồi tàn đến như vậy

Triệu Phong theo sự chỉ dẫn của Tiểu Hổ đến bên trong căn nhà và tình cờ gặp được Hà Doanh Chí đại nhân cũng ở đây, không chỉ vậy mà còn khá nhiều người khác, trong đó người mà hắn có thể nhận ra đầu tiên là bọn Long Cơ và Lai Câu tướng quân

Long Cơ kéo hắn lại nói

- Cậu đi đâu từ sáng đến giờ thế, tớ tìm cậu mãi

Triệu phong thắc mắc

- Sao phải tìm tớ, bộ có chuyện gì à!

Long Cơ quắc mắt nhìn

- Cậu còn nói, đường đường là một bách nhân trưởng mà khi chiến tranh đang sắp nổ ra mà lại lặn đi mất tăm mất tích

- Thử hỏi đội trưởng như tớ phải làm sao

- Lai Câu tướng quân giận lắm, may mà tớ năn nỉ mãi mới thôi đấy, nhưng cậu cứ chuẩn bị tinh thần ăn chửi đi là vừa

Triệu Phong nghe xong lòng đầy hồ nghi

- Cậu đừng nói rằng, hôm qua chúng ta vừa tới mà hôm nay đã chuẩn bị đánh nhau đấy

- Đâu có nhất thiết phải linh như vậy phải không

Long Cơ mỉm cười, sau đó ký cho Triệu phong một cái

- Thế cậu tưởng mọi người tới đây từ sớm để chơi chắc, không chỉ là trận chiến thông thường mà là đại chiến đó

Triệu Phong hết sức bất ngờ, hắn nhìn lại một lần nữa hoàn cảnh chung quanh, sau đó theo Long Cơ tiến vào trong và đứng sau lưng Lai Câu tướng quân

Lúc này Hà Doanh Chí lão nhân gia đang đứng trước một chiếc bàn tròn, trên đó được trải một tấm địa đồ và một số tiểu kỳ xanh đỏ các loại

Hà Doanh Chí nói:

- Hôm qua thám mã hồi báo, quân đội của năm thành gần đây là Cử Mặc, Hồ Tùng, Đại La, Nghi Sáng và Bình Hồ đã có lệnh điều động

- Quân lực điều động của năm thành có đến hơn một vạn, không chỉ vậy triều đình còn điều thêm một vạn từ quân đoàn chinh nam xuống hiệp trợ

- Không nói thì chắc mọi người cũng biết mục tiêu của bọn họ là gì rồi chứ

- Lần điều động lần này lớn hơn rất nhiều so với những lần trước, hơn nữa đều là quân tinh nhuệ được tuyển chọn. Có thể nói lần này triều đình thật sự muốn diệt gọn chúng ta trước khi nam tiến

- Vì vậy trong cuộc họp lần này, ta muốn mọi người nghĩ ra đối sách ứng phó

Một thành viên trong cuộc họp tên là Ngang Nhiêm lên tiếng

- Tuy địch mạnh nhưng quân ta trong mấy năm rèn giũa thiết nghĩ cũng có thể đương đầu một trận

- Hơn nữa chúng ta lại chiếm lĩnh địa lợi, chỉ cần kiên thủ như những lần trước thì quân địch cũng khó lòng công hạ

- Chỉ là nếu đánh lâu ngày dài tháng, tôi sợ ra quân lương của chúng ta không đủ, tôi kiến nghị là dùng tất cả tài lực mà chúng ta hiện có xuất ra để mua lương thực, dược thảo, cũng như binh khí

- Sẵn sàng cho một cuộc chiến trường kỳ

Một người nữa là Lục Bang tiếp lời

- Hiện tại quân địch chỉ cách chúng ta năm ngày đường là đã đến nơi tập kích

- Gấp như vậy tôi sợ rằng dù chúng ta có mua được lương thực cũng chưa chắc có thể thoát khỏi vòng vây địch để đưa vào trại

- Tôi nghĩ chúng ta phải suy nghĩ thật kỹ, huống hồ lương thực chúng ta hiện có cũng đủ dùng trong mấy tháng

- Không chỉ vậy lúa của chúng ta cũng đến mùa thu hoạch, thiết nghĩ một năm cũng không hẳn là vấn đề

Hà Doanh Chí suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng

- Cả hai người nói đều đúng, nhưng dù gì mọi chuyện thà tính trước còn hơn là đến rồi mới tính

- Ta nghĩ như vầy!

- Trước hết Ngang Nhiêm hãy tiến hành thu mua lương thực từ các lái buôn mà ta có buôn bán trước đây, hãy cố gắng mua càng nhiều càng tốt

- Lục Bang ngươi hãy dẫn một ngàn người rời khỏi trại tiến về Tây Thủy, nơi đó nghe nói lúa vừa mới chin, ta không cần biết ngươi dùng cách nào, xin cũng được, cướp cũng được, nội trong ba ngày phải đem lương thực về

- Còn chuyện quân địch đến trong vòng năm ngày nữa ta sẽ phái quân quấy nhiễu kéo dài thời gian, để Ngang Nhiêm có thể trở về trại trước khi quân địch thiết lập vòng vây

- Mọi người nghĩ sao về những gì mà ta vừa nói

Lục Bang lên tiếng

- Dân vùng Tây Thủy không động chạm đến chúng ta, nếu ta ra tay với họ thì sẽ làm hỏng danh tiếng cướp kẻ giàu chia cho người nghèo bao nhiêu năm qua của chúng ta đó trại chủ

Hà Doanh Chí lên tiếng

- Đến mạng còn chưa chắc giữ được thì huống hồ là danh tiếng

- Với lại nếu ta không làm thì quân triều đình cũng sẽ làm, chỉ cần sau khi xong việc chúng ta bù đắp tổn thất cho họ là được

- Ngươi cứ y lệnh hành sự



Hai người Ngang Nhiêm và Lục Bang sau khi nhận mệnh lệnh lập tức rời đi

Tuy nhiên sự rời đi của hai người ấy cũng không khiến căng phòng trở nên bớt chật chội chút nào

Hà Doanh Chí nhìn Lai câu

- Tướng quân, việc kéo dài thời gian quân địch ngài có kế sách gì không?

Lai Câu chắp tay đáp

- Tôi mới tới đây, chưa biết gì nhiều, mọi việc xin mọi người cứ sắp xếp, tôi nhất mực tuân thủ hành động

Hà Doanh Chí gật đầu nhìn Lai Câu, sau đó nói tiếp

- Điểm tập kết của địch chắc sẽ không khác trước đây vẫn sẽ là tại khu vực núi đá chồng

- Quân lính từ các thành phái tới chắc chắn sẽ phải đi qua ba con đường mà ta đã đánh dấu trên bản đồ để đến khu vực tập kết

- Vì vậy chúng ta sẽ tấn công địch, mục đích là để giảm nhuệ khí của chúng, hai là để chúng vì cẩn trọng mà chậm bước hành quân, giúp cho Ngang Nhiêm có thể trở về an toàn

- Tuy nhiên quân địch đều là quân tinh nhuệ, nên chiến dịch lần này ngoài những người đã có kinh nghiệm chiến đấu từ trước thì tất cả ở lại củng cố quân doanh

- Ta và Lai Câu tướng quân mỗi người sẽ thống lĩnh một đội năm trăm người tấn công hai cánh quân đến từ thành Hồ Tùng và Đại La

- Việc còn lại ở trại sẽ do phó trại chủ Vi Đạo chỉ huy, mọi việc cứ thế mà tiến hành, tất cả nhanh chóng vào vị trí chuẩn bị

Mọi người nhanh chóng rời khỏi, còn Triệu phong thì len lén đi sau, hắn không muốn giáp mặt với Lai Câu tướng quân để ăn mắng tẹo nào. Triệu Phong chờ mọi người lui hết rồi mới lủi thủi bước ra, hắn vẫy tay chào Tiểu Hổ, sau đó tiến về lều của đội Hắc Vân Kỳ

---------------------------------------------------o0o-------------------------------------------------

Buổi sáng của ba ngày sau tại con đường Đồng Quan đội Hắc Vân Kỳ đã có mặt, cùng với hai trăm người nữa của quân kháng chiến.

Tất cả mọi người ở đây để phục kích đám quân lính đến từ thành Đại La

Lai Câu gặp riêng bọn Long Cơ, Ngu Tử Kỳ, Triệu Phong và Đình Nguyên, Lai Câu nói:

- Như ta đã nói từ khi chúng ta bắt đầu xuất phát từ Việt quốc, chuyến đi này đơn giản chỉ là một cuộc tập huấn

- Vì vậy với tư cách là người giám sát ta sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì

- Kể từ bây giờ, mọi chuyện từ trù hoạch chiến lược đến điều binh đều do tam bách nhân trưởng Long Cơ chỉ huy

- Các người đã nghe rõ rồi chứ!



Cả bốn người bọn Long Cơ đều đồng thanh hô lên, sau đó họ từ biệt Lai Câu tướng quân tiến về đội

Long Cơ lên tiếng

- Địch đông ta ít, bất lợi cho tác chiến trên địa hình rộng rãi, với lại nhiệm vụ lần này là cằm chân địch chứ không nhất thiết là phải liều mạng với chúng

- Nên tớ nghĩ chỉ cần tấn công vào đám quân lương theo sau của địch là đã đạt được mục đích của mình

Sau đó Long Cơ ghé vào tai mọi người căn dặn mẹo mực, rồi tất cả mang theo quân rời đi thực hiện kế sách

-------------------------------------------------o0o--------------------------------------------------

Lại nói cánh quân từ thành Đại La do hai tướng là Xích Hùng và Cam Mâu chỉ huy dẫn theo năm trăm kỵ binh và hai ngàn bộ binh, cùng lương thảo khí tài đang trên đường tiến về Đồng Quan

Xích Hùng mang theo cánh quân kỵ đi lên phía trước, đi theo là phó tường Hoàng Xí

Hoàng Xí hỏi Xích Hùng

- Tướng quân ngài thấy có lạ không, chỉ là đi tiêu diệt một đám thổ phỉ mà huy động nhiều người ngựa như vậy, phải chăng là quá xem trọng bọn chúng rồi

Xích Hùng nói

- Ta thấy mấy lão quan văn trong triều đúng là lo xa thái quá, chỉ là một lũ giặc cỏ mà lại huy động hơn hai vạn người bố trí thiên la địa võng

- Đúng là giết gà mà phải dùng đến dao mổ trâu mà

- Thiết nghĩ chỉ cần một đội quân của chúng ta là đủ san bằng đại trại của địch rồi, ngươi nghĩ có đúng vậy không Hoàng Xí

Tên Hoàng Xí vốn là một tên xu nịnh, nghe Xích Hùng nói vậy thì hắn cứ hùa theo gật gù khen lấy khen để, tán hươu tán vượn về tài năng của chủ soái mình không thôi. Hai người bọn họ càng nói càng đắc chí miệng cười ha hả, cao hứng tột phần

Đúng lúc này thì phía trước có một đám người chắn ngang đường, đi đầu chính là Đình Nguyên với hơn một trăm quân kỵ mã

Đình Nguyên lớn tiếng

- Lũ quan quân chó má các người, không biết đây là địa phận của bọn ta hay sao mà dám diễu võ giương oai

- Khôn hồn thì cút về mau, không thì đừng trách song giản của lão tử đây vô tình

Xích Hùng và Hoàng Xí nhìn nhau có vẻ bất ngờ về sự xuất hiện của Đình Nguyên, nhưng sau đó thì chợt cười nhạo bang

Xích Hùng nói:

- Đúng là lũ giặc cỏ này hết người rồi lại cho một tên tiểu tử miệng con hôi sữa dám ngang nhiên chặn đường bổn đại lão gia đây

- Nhìn xem đó mà là quân lính ư, có trăm người mà dám đối chọi với hơn ngàn binh lính theo sau ta, đúng là tên nhóc này chán sống rồi

- Hoàng Xí ngươi thấy sao

Hoàng Xí nói

- Tướng quân ngài nói phải lắm ạ

- Cái thằng trẻ ranh này thật là có vấn đề rồi mới đem nhúm người này cản trở đại binh của ta

- Hay là để tiểu nhân ra trước dạy cho nó một bài học nhé, để cho bọn giặc cỏ đó biết thế nào là binh uy của thiên triều

Hoàng Xi định bước ra thì Xích Hùng đã cản lại

- Không cần, ngồi cả ngày trên lưng ngựa ta cũng cảm thấy buồn chán lắm

- Tên nhóc này để ta, ta muốn đích thân xử lý hắn

Nói rồi Xích Hùng cưỡi ngựa ra phía trước, trong tay hắn cầm một cây lang nha chùy nặng sáu mươi cân, chỉ về phía Đình Nguyên nói

- Tiểu tử hôm nay là do vận số ngươi không tốt nên mới găp ta, thế nào có điều gì cần trăn trối không

Đình Nguyên cằm song giản lớn tiếng mắng chửi

- Đánh thì đánh, không đánh thì cút đi sao nói mãi thế!

Xích Hùng giận lắm, tay lăm lăm lang nha bổng tiến đánh, Đình Nguyên cũng chẳng vừa nắm chắc song giảng tham chiến

Binh, binh, chát, chát

Tiếng binh khí va vào nhau nghe đinh tai nhức óc, Đình Nguyên và Xích Hùng đánh nhau gần hai mươi hiệp mà chưa phân thắng bại. Lựa thế Đình Nguyên đánh vờ lấy một giản rồi quay ngựa bỏ chạy

Xích Hùng hét lớn

- Tiểu tử chạy đâu cho thoát!

Nói rồi hắn phóng ngựa đuổi theo, Hoàng Xí sợ Xích Hùng có chuyện liền ra lệnh cho quân cấp tốc theo sau, thế là đôi bên từ đối địch đương trường chuyển sang một đuổi một chạy.

Được hơn năm dặm, Xích Hùng dừng ngựa nơi một quãng vắng, hắn bực bội vì Đình Nguyên đã lặn đi đâu mất tăm, mất tích. Lúc Này Hoàng Xí và đám thủ hạ cũng đã đuổi kịp

Hoàng Xí nói

- Tướng quân, ngài không nên khinh xuất như vậy, lỡ bọn chúng có mai phục thì tính sao đây

- Bọn chúng dù sao chỉ là bọn mạt hạng, nào có thể sánh ngang tấm thân cao quý như ngài

- Tiểu nhân thiết nghĩ chúng ta nên về thôi

Tuy còn tức giận nhưng do không tìm thấy tên tiểu tử xấc láo, nên trong lòng Xích Hùng cũng đã có ý muốn rút về, chỉ là đúng lúc này

Tùng tùng

Phía trước tiếng trống inh ỏi, một người trẻ tuổi cưỡi con bạch mã, tay cầm trường kiếm bước ra chắn đường, không ai khác chính là Ngu Tử Kỳ

Xích Hùng cười khẩy

- Đấy chính là phục binh mà ngươi nói đến sao Hoàng xí, theo ta thấy đúng thật là một trò đùa

- Hết người ra trận rồi hay sao mà hết tên tiểu tử này lại đến tên tiểu tử khác

- Này đừng chọc ta tức cười chứ

Ngu Tử Kỳ hàng mi chau lại, nhìn tên trước mặt dáng vẻ trịch thượng, trong lòng cảm thấy không vui

Ngu Tử Kỳ lên tiếng

- Lời ngươi nói nên rút lại đi, nếu không sẽ hối không kịp đấy!

- Lũ nhóc này đúng là không biết sống chết

Xích Hùng khuôn mặt tức giận đến nổi cả gân xanh thúc ngựa lao tới, hai tay vận hết sức vung lang nha chùy muốn một chiêu là có thể đập tên nhóc trước mặt nát ra như tương.

Bốp

Lang nha chùy đánh xuống một đòn vừa nhanh vừa hiểm, nhè đầu Ngu Tử Kỳ mà đập xuống, chỉ là thoáng chốc chẳng thấy bóng dáng Tử Kỳ đâu. Lang Nha Bổng vụt vào khoảng không, sau đó đánh mạnh lên con ngựa của Tử Kỳ đang cưỡi. Con ngựa kêu lên một tiếng thống thiết, bốn chân khụy xuống, mồm thổ máu tươi chết tốt

Trong lúc Xích Hùng còn đang loay hoay tìm kiếm Ngu Tử Kỳ thì từ trên không, một bóng đen đang ngày một to dần lao xuống, kém theo đó là một khí sắt lạnh chạm xuống cơ thể

Xích hùng hai mắt trợn tròn đầy nghi hoặc, hắn không tin vào những gì đang diễn ra, đầu óc nhanh chóng trở nên trống rỗng, mọi thứ dần trở nên tối đên trước mắt hắn

Bịch

Thủ cấp của Xích Hùng rơi trên mặt đất lắn lông lốc, thân thể từ nơi cổ đang phun máu ra như suối, cả đám binh lính hắn chứng kiến một cảnh này đều há hốc mồm kinh hoảng.

Chỉ có Tử Kỳ thần thái sắt lạnh, ngạo thị nhìn chúng nhân, một kiếm đoạt mạng khiến ai nấy cũng phải rùng mình

Không chỉ địch có cảm giác vậy mà những chiến hữu trong đội Hắc Vân Kỳ phía sau cũng phải lạnh cả gáy. Dù gì địch cũng là tướng quân trấn biên một nước, vậy mà giao đấu chưa được một chiêu là đã bị hạ, thì chỉ có thể nói là Ngu Tử Kỳ thật sự quá khủng bố

Hơn nữa lần hành động này của đội Hắc Vân Kỳ chỉ là thu hút địch đuổi theo mà thôi, còn vái vụ đánh trận chém tướng này thật là ngoài dự liệu a, nên đám người trong đội Hắc Vân trơ mắt nhìn không biết làm gì

Tử Kỳ chống kiếm chỉ đám quân địch trước mặt

- Tên tiếp theo!

Lời hắn vang như sấm, đám quân địch đến từ thành Đại La hoảng sợ tan chạy đến gần một nữa, cả đám Hoàng Xí cũng một phen rùng mình.

Tên kỵ quân bên cạnh Hoàng Xí nói

- Hoàng tướng quân theo tình hình này, tiểu nhân thiết nghĩ chúng ta nên lui binh thì hơn

Hoàng Xí trong lòng chửi thầm “ Bộ ta ngu sao không biết? Nhưng về thế này kết cục còn thảm hơn”

Hoàng xí nói điều này là vì thân thế của Xích Hùng, Xích Hùng vốn là cháu của Xích Lăng Thông, đại tướng quân quyền cao thế trọng trong triều. Vì muốn xu nình Xích gia nên Hoàng Xí mới cam lòng đi theo Xích Hùng, mong một ngày nào đó có thể đựa thế leo lên.

Nào ngờ mấy năm tăm sức của hắn chỉ trong phúc chốc theo nhát kiếm kia mà mất, bây giờ trở về làm sao ăn nói với Xích Lăng Thông tướng quân. Ai trong nước Cô Trúc mà không biết, Xích Lăng Thông vốn là người tàn ác, nếu biết đứa cháu yêu mà chết mà kẻ thủ ác vẫn nhởn nhơ thì cái đầu của Hoàng Xí này chắc chắn rơi xuống

Hoàng Xí sau khi suy đi tính lại thì quay lại bảo đám binh lính theo sau

- Đã ăn lộc vua thì phải trung với vua, nay địch trước mắt mà không dám đấu thì còn gì là danh tiếng của binh sỹ nước Cô Trúc

- Kẻ nào dám theo ta đánh tên tiểu tử xấc láo này

Nhưng trái với mong đợi của Hoàng Xí chiêu kích tâm thuật này của hắn không mấy hiệu quả, vì đám binh sỹ bên dưới vẫn còn nhớ như in lần xuất thủ của Tử Kỳ mà trong lòng thấy ớn lạnh

Hoàng Xí quay lại quát tháo

- Ta đây thân làm tướng quân còn không tiếc thân, các ngươi có gì phải lo lắng

- Huống hồ bên địch chỉ có trăm người, quân ta mã bộ cũng gần một ngàn, có gì mà phải sợ

- Tất cả nghe đây, ai lấy được đầu của tên nhóc kia trả thù cho Xích Hùng tướng quân ta sẽ trọng thưởng trăm nén vàng, quân bậc nâng lên hai cấp

- Còn kẻ nào lâm trận thoái lui thì cứ theo quân pháp mà xử, chém không tha

Quân sỹ bên dưới nghe được trọng thưởng, trong lòng đã hơi trấn định lại, sau đó tất cả đồng thanh hô

- Tướng quân dạy rất phải, chúng tiểu nhân xin nói theo

Hoàng Xí nói

- Tốt!

- Vậy tất cả theo ta

- Sát

Và rồi cả đám quân lính một tiếng hô vang, sau đó lao mình về phía bọn Ngu Tử Kỳ và đội Hắc Vân
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.