Văn Thanh Tuệ nhắm mắt lại ngủ, khi mở mắt tỉnh dậy thì bầu trời bên ngoài đã nhuộm một màu đỏ nhàn nhạt.
Văn Thanh Tuệ kéo mền ra, trên người có mùi thuốc khử trùng hôi lên tới mũi, khiến cô khó chịu nhíu mày, cô ghét mùi vị bệnh viện, từ nhỏ đến lớn đều không thích.
Khi vừa mới về, có quá nhiều việc phải suy nghĩ, vì thế quên mất một việc là phải tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, mà nằm xuống ngủ luôn, bây giờ nghỉ ngơi đã xong, cô càng không thể để cho cái mùi vị này còn trên người mình.
Cô đặt tay trên mép giường ngồi dậy, cố hết sức chống lết cơ thể, từng bước từng bước nhảy ra ngoài.
Đi ra phòng khách thì vẫn không nhìn thấy người đàn ông lo lắng và nói nhiều ở đây, hình như anh vẫn ở bên nhà chưa qua, nhân lúc anh còn chưa về cô yên tâm hướng phòng tắm nhảy lò cò.
Chỉ có điều, ngày thường khoảng cách đến phòng tắm quá ngắn, bởi vì cô bị gãy chân, hơn nữa sau khi bị thương, Thiệu Chí Dương không cho cô cầm gậy mà luyện tập đi đứng, cô không thể đi bình thường, bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách bây giờ kéo dài thêm mấy lần, rất xa.
"Mình nhất định sẽ cố gắng luyện tập tốt, không để mình tiếp tục.... Ít nhất trước khi chân mình hoàn toàn hồi phục, mình cũng không phải chật vật như vậy!" Cô vừa nhảy, vừa nói.
Thật vất vả mới đến được nơi, toàn thân cô đã sớm toát vã mồ hôi, thở hổn hển không ngừng.
Sau khi mở cửa để nhảy vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-ghet-co-don-moi-yeu-anh/57914/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.