Tờ mờ sáng hôm sau, Vĩnh An chắp tay sau đít thủng thẳng ra quầy bar. Mùi trà xanh thoang thoảng trong không khí hấp dẫn bước chân nhanh hơn. Quân Minh và Nhật Quang không có thói quen dậy sớm, anh nhà chỉ thích uống trà khô. Không lẽ...
- Anh An! Thử trà em pha không?
Hoài Bách mặt mày hớn hở cầm tách trà lại gần thần tượng. Ánh mắt chờ mong nhìn người trước mặt.
Cậu định lắc đầu từ chối cho đến khi nhìn thấy màu đỏ bầm sóng sánh trong tách trà. Cảm giác quen thuộc nhẹ nhàng lướt qua, chưa cần uống cũng có thể mường tượng hương vị ngày xa xưa. Vị đắng chát, hậu không ngọt, rất nhanh thiu, một tách trà lỗi.
Vĩnh An ngẩn ngơ soi bóng mình trong màu nước của thời thơ ấu, dường như hình bóng mẹ phảng phất đâu đây. Hồi đó bà cũng hay pha một bình trà lỗi thế này. Ban đầu là nấu ấm nước cho thật sôi, sau đó ấn tất tần tật cành lá vào hết, tiếp tục đun ùng ục trên bếp. Mẹ từng nói: "Pha thế trà mới rục, mới ra hết chất." Nghe như là hầm xương heo. Hồi đó nhỏ xíu, bà nói sao biết vậy. Sau này mới rõ pha vậy là sai, còn bà thì đã mất, nên chẳng có cơ hội sửa chữa cho mẹ. Mùi vị chát ngầm kém hoàn hảo ấy được ký ức cẩn thận đóng hộp và cất đi như một báu vật. Giờ nhìn tách trà lại thấy nhớ người, cầm hoài trên tay không nỡ uống...
Vài giây sau, bàn tay còn lại tự nhiên có cảm giác ấm áp, ẩm ướt. Ánh mắt theo phản xạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-doi-song-lai/1806937/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.