Giữa trưa nắng chang chang, Vĩnh An bay một lèo đến địa điểm vắng người. Nơi này nằm cách nhà Trúc Khuê không xa, cỏ dại mọc um tùm khắp nơi. Cậu đáp xuống chỗ thưa cây, từ tốn cất Hàn Phong vào nhẫn không gian, và cẩn thận phóng thần thức dò tìm hệ thống.
Nửa ngày sau, con sóc chẳng biết từ đâu bò ra từ bụi cây rậm rạp. Thân hình ục ịch như xưa, bộ lông xám mượt mà, đôi mắt tròn xoe ẩn ẩn nước. Vừa gặp ký chủ nó đã mở miệng đá đểu:
- Hối hận nhanh vậy ư?
Tao không hối hận. - Cậu khinh khỉnh đáp lại.
Con sóc thoăn thoắt bò lên cành cây gần đó. Nói chuyện với loại ký chủ ương bướng này tầm nhìn quá thấp sẽ dễ mất tự tin. Hệ thống tìm được vị trí hợp lý mới đứng thẳng người, đôi chân ngắn ngủn khoanh lại với nhau:
- Vậy ký chủ tìm tôi làm gì?
- Trao đổi.
Con sóc tròn mắt. - Vì sao phải trao đổi?
Đến nước này còn giả vờ giả vịt... Vĩnh An thiếu kiên nhẫn túm gáy nó:
- Bày đặt làm bộ làm tịch. Nam chủ của mày có tâm ma. Theo tao thấy thì không nhẹ đâu. Thèm Bích Liên Tâm nhỏ dãi rồi chứ gì?
Sau đó vứt nó xuống đất trở lại.
Bị ký chủ bắt thóp, con sóc lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng, tỏ ra tử tế chưa từng thấy. - Ký chủ muốn trao đổi cái gì?
Cậu khoanh tay chống cằm:
- Mày từng khoe có rất nhiều công pháp.
Hệ thống gật đầu.
- Mày cũng khoe biết vị trí bảo vật.
Nó tự tin tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-doi-song-lai/1806926/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.