Trong khoảng thời gian chờ cậu nhóc chạy đến, Lệ Thiên tranh thủ kiểm tra qua tiến độ công việc. Mỗi lần anh sờ đến công vụ là y như rằng bầu không khí sẽ trở nên đáng sợ. Rõ ràng là phòng ốc sang trọng, giấy dán tường bằng lụa xanh mướt một màu, ánh sáng chan hòa khắp nơi, ngoài ô cửa sổ còn có dòng sông Thu Hương mát mắt. Vậy mà mọi người trong phòng cứ ngỡ bản thân đang đứng trên đoạn đầu đài. Cố gắng chịu đựng ánh mắt đen láy thâm trầm xoáy sâu vào bọn họ.
Khi nhìn đã đủ lâu, đồng thời dọa cho bọn thuộc hạ vãi đái ra quần, ma quân mới hài lòng thu lại uy áp, lên tiếng hỏi về chính sự.
- Binh lính bị dẫn ma hộ thể giết hết chưa?
- Dạ chưa. - Quân Minh bất giác đưa tay lên lau mồ hôi trên trán. Áp lực đứng trước mặt quân thượng thật quá đáng sợ. Giờ này mà có Nhật Quang ở đây thì tốt biết bao, ít nhất bản thân không cần phải há miệng ra trả lời.
- Thế à? - Giọng nói cứ nhàn nhạt lạnh lẽo, không vui không buồn.
Bọn họ liền run cầm cập, không hẹn mà đồng loạt quỳ mọp xuống đất chờ trách phạt. Quân Minh là người quản lý đội này cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, chỉ miễn cưỡng giữ cho thân người thẳng đứng, còn bên trong xém chút nữa là bĩnh hết ra quần.
Anh đứng dậy khỏi ghế, khoanh tay đảo qua mấy người cấp dưới. - Lý do.
Quân Minh cố hít một hơi, lấy lại can đảm tường thuật sự việc.
- Một số đã bị Thuần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-doi-song-lai/1806901/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.