Đêm về khuya, Ám Dạ xé gió lướt băng băng qua đại dương mênh mông tăm tối. Không gian yên ắng, mọi vật như chìm vào giấc ngủ thiên thu.
Trong phòng tu luyện ở tầng ba, Vĩnh An đi đến cuối quá trình tu luyện, hàng mi chớp động mở ra, ánh mắt tinh anh hơn mấy phần. Cậu nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Nhanh thật, thế mà đã qua bảy ngày. Bên ngoài đang là ban đêm, rất thích hợp để đi ngủ.
Nghĩ rồi cậu quay trở lại cabin, đặt lưng xuống giường nệm êm ái. Sâu ngủ nhìn ra cửa sổ, bắt đầu quá trình đếm sao… Tự dưng lại trằn trọc khó ngủ. Lạ lùng à nghen! Tu sĩ có thể bị mất ngủ hay không? Dựa vào tình trạng hiện tại của bản thân, thì câu trả lời chắc chắn là có.
Không ngủ thì không ngủ, Vĩnh An ngồi dậy, nhếch mép cười đầy nguy hiểm. Tiện thể cho anh ta nếm chút mùi khó chịu, xem lần sau còn dám bắt nạt cậu không. Sâu mất ngủ đứng bật dậy, dáng người dong dỏng cao sải ba bước chân là tới phòng bên cạnh.
- Dạ Ca. - Cậu thỏ thẻ gọi anh.
Cạch, cửa phòng mở ra, Lệ Thiên cởi trần xuất hiện trước mắt Vĩnh An. Cậu nhìn anh một phát, vô thức nuốt nước miếng. Nhìn mình một phát, thở dài ngao ngán. Ngay lập tức, ý chí trả thù tăng lên vài nấc. Ánh mắt lấp lánh tia nhìn đen tối.
Lại nghĩ xấu xa gì đây? Một tay anh chống lên cửa, tay còn lại bẹo má cậu. - Khuya không ngủ, tìm tôi làm gì?
Sâu mất ngủ ôm má càu nhàu. - Tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-doi-song-lai/1806886/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.